VN88 VN88

Nghiên cứu các huyệt khoái cảm trên cơ thể người con gái

Hòa nói lớn tiếng trước khi rời cửn, cố ý cho Toàn nghe, một kiểu chọc tức đốii thủ cho bõ ghét.
Dẹp qua được một mối bận tâm, Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Thân phận người đi ở share, bây giờ Ngọc mới thấm thía sự buồn tủi. Mình lòng ngay dạ thẳng, nhưng cái gì rồi cũng như lén lút, ngay đến việc tiếp một người quen trong phòng khách cũng đâm ra e dè ái ngại. Còn Toàn thì rõ ràng anh ta đã chống đối ra mặt, cái kiểu lạt lẽo của hắn đối với khách làm Ngọc thiệt là mắc cỡ. “Đàn ông mà nhỏ nhoi như vậy có ma nào mà ưa, vô phúc cho ai muốn làm vợ hắn.”

Riêng Toàn thì đầu óc rối bung, một lân bắt gặp mười rAn khòng. Anh ta cứ ngỡ ràng những lúc mình vắng mặt ở nhà, chắc Ngọc đã nhìêu rân tiếp khách đàn ông như hôm nay. Suy nghĩ lung tung xong, anh ta tự phục mình quá xá. Hôm nay trong giờ nghỉ trưa, thấy mắt giựt giựt mấy cái, cảm thấy trong lòng có một nôn nóng kỳ lạ. Toàn ghé tạt qua nhà, quả nhiên bắt gặp Ngọc đang tiếp khách. “Thằng cha khách này nếu so sánh, hắn có phần hơn mình. ơ cái chỗ hắn trẻ hơn, chững chạc một cách đáng kiêng nể. Hơn nữa hắn lại là thầy dạy Anh vãn cho Ngọc, ảnh hưởng của hắn đối với Ngọc không phải là nhỏ.” Toàn định bụng gọi Ngọc ra, đìêu tra thêm về ông khách lạ và thăm dò tình cảm Ngọc với anh chàng này, nhưng Ngọc lanh lẹ hơn, nàng làm như giận hờn Toàn về thái độ lúc nãy, cô ta đi tuôt vào phòng tắm đóng cửa lại cái rầm.

* *
Những giọt nước âm ấm từ vòi nước phun đều lên cơ thể, ve vuốt cho Ngọc bớt phần hậm hực. Nàng kỳ cọ thân thể một cách mạnh bạo, cơ hồ như muốn đết trôi những phìên toái đang vây hãm chung quanh. Trong khi đó Toàn rón rén đi tới ngay cạnh cửa buồng tám, đứng lại nghe ngóng. Âm thanh của tiếng nước rơi đêu giống như một giọng ru khiêu khích quyến rũ. Đáng lẽ hết giờ nghỉ trưa, phải trở lại sở làm, nhưng Toàn cố nán lại nhà một cách lì lợm, trông cho Ngọc tấm nhanh ra, để còn nói với nàng vài câu hầu thỏa lòng bực tức. Ngọc thì vờ như vô tình, vừa tắm vừa hát nhỏ bài nhạc “Tình cho không biếu không”.

Tiếng hát nàng hòa lẫn với nhịp nước rơi, gây cho Toàn có cảm giác hăng hăng rạo rực. Máu trong người Toàn hình như chạy không còn đêu nữa, có thể trí tưởng tượng của chàng ta làm việc quá mạnh về mặt dục vọng nên xô đẩy tâm thần của người đàn ông đên trạng thái điên đảo lờ đờ.

Sau ngày gặp Ngọc tiếp ông thầy Anhvăn ở nhà, Toàn bắt đầu có ý thay đồi kế hoạch chinh phục con mồi share phòng. Những tưởng Ngọc mới qua lờ đờ lẫn đẫn thì cứ từ từ mà tấn công, nay thấy Ngọc lại giao hảo với đàn ông có vẻ “nguy hiểm” quá, không thể chờ được nữa, phải đánh mạnh đánh nhanh, được thì tốt, không được cũng chả sao. Tống khứ đi, sẽ có người khác đến ở thôi. Mlnh là chủ nhà, có sao đâu…

Buổi tối sau khi đi nhậu, hơi xừng xừng, thần khí có vẻ mạnh hơn. Toàn về nhà, ngồi nơi phòng khách coi Tivi, nhằm show tình tự làm anh ta cũng xốn xang trong lòng. Mắt phóng tới hình ảnh mà hồn thì bay lượn đâu đâu. Cứ nghĩ đến Ngọc đang nằm hơ hớ trong phòng, da thịt nõn nà chắc nịch, nhất là vòng cồ ba ngấn khêu gợi một cách dã man của người đẹp. Trên Tivi thì tới hồi một tên bạo dâm đang rình rập một phụ nữ nằm ngủ. Chị này mê ngủ quá để nút áo bật ra ngoài lòi bộ ngực to tồ bố. Mỗi lân chi nhúc nhích, thịt da rung rinh, chị lại vô tình đưa tay rờ rờ vuốt vuốt. Thầng cha bạo dâm thì đang núp ở kẹt cửa, hai con mắt hắn thò lõ, chỉ chực muốn nuốt người ta. Hắn lăm le ở tay một sợi đây nhựa thật nhuyễn, chuẩn bị quấnvào cổ người đẹp. Nhìn cái màn này, Toàn lại liên tưởng tới Ngọc dữ hơn. Anh ta tự so sánh:’ Ngọc còn “đã” hơn con đào “văm” này nhìêu. Ngọc không cao không thấp, mình dây, nhất là. cặp mông tròn một cách lửng lơ vừa phải. Dù sao, đàn bà con gái Việt Nam vẫn hơn, da thịt họ có phần chắc chắn, trắng không cần lắm, ngâm ngâm đen mà “săng” là ngon rồi. Suy nghĩ liên miên, ly rượu hết iúc nào không hay, hai mắt Toàn bật đỏ, mở thao láo chiếu mấy tia nhìn nhọn hoắc lên trần nhà, nếu trúng phải quần áo ai chắc cũng lủng luôn.

Trong khi đó, Ngọc nằm trong phòng trằn trọc, nhớ tới thân phận của mình: Có tí nhan sắc, khôn khéo vừa phải, kiếm một tấm chồng để nương tựa tấm thân đâu phải là khó, vậy mà cứ gặp phải những ngườl mà mình không hài lòng đeo đuổi. Đàn ông Việt Nam trên xứ Mỹ này thay đổi nhìêu thiệt, hình như họ chỉ muốn “chơi chạy.” Thàng cha nào thấy mình, chỉ muốn “phóng dê”, và chỉ thích một cái gì đó ở nơi mình. Có thằng nào đề cập tới việc ăn đời ở kiếp với mình đâu. Nghĩ tới nghĩ lui Ngọc thấy: “Mỹ đâu phải là thiên đưò”ng như người ta nói, phải nói là khiêng giường thì mới đúng.” Ai cũng muốn khiêng cái giường của người khác về nhà mình, để mà nhún nhẩyvật lộn, tới chừng nệm rách rồi mang đem đi giục bỏ ở Goodwill cho người khác thích mua đồ cũ mang về xài.

Nghe tiếng lục đục ờ phòng ngoài, tiếng bước chân không đêu, cà giựt cà giựt, Ngọc biết là Toàn đã về. Nàng tắt bớt ngọn đèn lớn, bật sáng bóng đèn ngủ. Con Ngọc nầm phía trong, với khuôn mặt thơ ngây, hơi thở đều đặn, tròng nó vô tư quá chừng. Trong khi Ngọc vật lộn với những phìên toái và ưu tư của cuộc đời thì nó ngáy một cách tự nhiên dửng dưng.

Có tiếng gõ cửa phòng Ngọc. Toàn đang đứng ở đó. Ngọc làm thinh như ngủ. Toàn lên tiếng nhừa nhựa:
– Ngọc ơi, có việc này hay lắm, ra nói cho nghe.

VN88

Viết một bình luận