11 giờ đêm gã quản lý chạy tới chỗ cô thì thầm vào tai chuyện gì đó, Thu vội vàng xuống khỏi sàn diễn và đi thay quần áo ngay tức khắc. Vừa ra khỏi phòng thay đồ, còn chưa kịp tẩy trang thì tài xế đã đến, Thu cầm lấy túi xách đi theo ngay. Ngồi lên xe là bắt đầu tẩy trang vì lão bồ của cô cũng chính là ông chủ của quán bar nơi cô làm việc không thích nhìn gương mặt đầy phấn của cô, chính cô còn chẳng muốn nhìn bộ dạng mình như vậy. Nhưng khi lột bỏ lớp phấn cô mới nhận ra hôm nay gương mặt mình quá nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ nên quyết định thoa một ít kem để giấu đi sự mệt mỏi.
“Cô ăn tết có vui không?” Anh tài xế trẻ tuổi nhìn Thu qua gương chiếu hậu.
Thu cười hỏi lại: “Nếu anh ăn tết một mình thì có thấy vui không?”
“Xin lỗi, tôi quên mất…”
“Không sao, tôi không để ý mà.”
Điện thoại của Thu reo vang, cứ ngỡ là ông chủ gọi nhưng không phải, là Nam. Thu bắt máy, đôi môi đã nở sẵn một nụ cười: “Anh chưa ngủ sao?”
Giọng Nam hơi ngạc nhiên: “Hôm nay em không phải đi làm à? Bắt máy nhanh thế?”
“Có, nhưng ông chủ gọi.” Thu giải thích ngắn gọn.
Nam im lặng một lát, giọng nói mất đi sự tự nhiên ban đầu: “Vậy à? Đang trên đường đi sao?”
“Vâng.”
“Ừ, vậy em cẩn thận. Về sớm nhé!”
“Em biết rồi. Anh ngủ đi, không có việc gì thì đừng thức khuya.”
Nam ngắt máy rồi, Thu vẫn nhìn chiếc điện thoại trong tay thật lâu, không thể nhìn ra trên gương mặt cô là biểu cảm gì, chỉ thấy sau đó cô lặng lẽ tắt nguồn điện thoại, bỏ vào túi xách.
Mỗi lần ông chủ muốn qua đêm với Thu đều sẽ đưa cô đến một khách sạn sang trọng, nói vài lời với lễ tân rồi đưa cô lên thẳng phòng V.I.P dành riêng cho ông chủ mới yên tâm rời đi. Thu cẩn thận mở cửa phòng bước vào, căn phòng sang trọng xa hoa với ánh đèn vàng càng ánh lên vẻ rực rỡ mà tinh tế của đồ nội thất. Ông chủ của cô lại đang đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn thành phố về đêm, tấm lưng rộng quay về phía cô phản chiếu một sự cô độc. Thu đứng im trước cửa phòng ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, đối với người đàn ông này, cô thật sự không biết gì nhiều, chỉ biết ông ta tên Khánh, năm nay 37 tuổi, sở hữu một vài khách sạn hạng sang và quán bar Thu đang làm việc.
Lần đầu tiên Thu gặp Khánh là khi cô mới vào làm trong bar OZ khoảng 1 tháng. Hôm đó cũng chính là ngày sinh nhật ông ta, quán bar nghỉ kinh doanh một ngày, mở tiệc chiêu đãi khách thâu đêm. Vì muốn cho ông chủ một món quà bất ngờ nên quản lý đã chọn 5 cô gái đẹp nhất trong đám vũ nữ để trình diễn một mản nhảy tặng ông chủ, tất nhiên là trong đó có Thu. Sau một màn nhảy hết sức bốc lửa của 5 cô gái, khách khứa vô cùng hưng phấn, Khánh cũng rất hài lòng. Cả 5 cô gái này có nhiệm vụ tiếp rượu khách khứa, nhưng Thu uống rượu so với các cô gái ở đây là kém nhất, hôm đó lại để bụng rỗng nên mới được mấy ly đã phải chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận mới lại chạy ra uống tiếp. Đến lần thứ hai chạy vào nhà vệ sinh thì bụng cô cồn cào nóng cháy không sao chịu nổi, cảm giác như dạ dày đang chảy máu. Thu ngồi sụp xuống ngay lối rẽ vào nhà vệ sinh, đôi tay ấn chặt bụng, không thể đứng dậy nổi, tính ngồi nghỉ một lát rồi ra uống tiếp. Đúng lúc ấy một đôi chân dừng lại ngay trước mặt cô, không hề lên tiếng cho đến khi Thu phát hiện ra và ngẩng đầu nhìn. Cô giật mình khi nhận ra đó là Khánh, cố gắng chống chịu cơn đau hành hạ, đứng thẳng dậy, đầu cúi thấp để giấu đi nụ cười méo mó: “Ông chủ! Ông chủ muốn đi vệ sinh ạ? Ở đằng này.”
Nhưng Khánh không rời đi mà cất giọng ra lệnh: “Ngẩng mặt lên.”
Thu vụng trộm đưa tay lên lau hết những giọt nước không rõ là nước mắt hay nước lã trên mặt mới dám ngẩng đầu đối diện với Khánh. Ông ta nhìn gương mặt Thu, khẽ nhíu mày rồi thản nhiên nói: “Đi tẩy trang sạch sẽ rồi ra ngoài gặp tôi.”
“Dạ?” Thu ngây người hỏi lại.
“Nghe không hiểu à?”
“Dạ hiểu ạ! Em sẽ ra ngay.”
Thu luống cuống quay lại nhà vệ sinh rửa sạch phấn sáp trên mặt, chỉnh lại mớ tóc rối tung và chiếc váy đen siêu ngắn trên người, hít sâu vài lần mới dám đi ra.
Bên ngoài vẫn ồn ào như thế, các cô gái vẫn lả lơi ôm ấp, vuốt ve, nũng nịu bên cạnh đám đàn ông đã ngà ngà say. Trong đám hỗn loạn đó Thu vẫn có thể nhìn rõ ông chủ của mình đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn với điếu thuốc trên tay, trò chuyện cùng những người bên cạnh. Lúc đó Thu mới tập trung nhìn kỹ người đàn ông này, ông ta không quá mức cao lớn, chỉ cỡ 1m75, bộ vest sang trọng vừa vặn với cơ thể, có lẽ là do tập luyện thường xuyên nên thân hình tương đối gọn gàng khỏe khoắn, gương mặt không thể xếp vào loại đẹp trai nhưng ưa nhìn và có phong độ của một người lãnh đạo.
Không biết bước chân Thu đã tiến đến trước mặt Khánh từ lúc nào, cô không dám lên tiếng, chỉ đứng yên chờ đợi đến khi ông ta ngẩng đầu nhìn đến mình.
“Lại đây ngồi.”
Nghe Khánh nói vậy, Mai đang ngồi sát cạnh Khánh miễn cưỡng dịch người chừa lại một chỗ cho Thu. Thu vừa chen vào ngồi đã phát hiện ông ta nhìn mình chằm chằm, đôi lông mày vẫn nhíu chặt lại, không thể rõ ông ta đang nghĩ gì. Những người xung quanh cũng hết sức tò mò hướng mắt về phía Thu đến mức khiến cả người cô nổi gai.
“Tên là gì?” Khánh đột nhiên hỏi.
Thu cố nhịn cơn đau dạ dày, bình tĩnh trả lời: “Dạ, Nguyễn Phạm Chiều Thu.”
“Chiều Thu?” Ông ta nhắc lại một lần, đôi mày đã dãn ra. “Cái tên rất hay nhưng buồn quá. Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“20 ạ!”
Khánh nhìn Thu thật kỹ, những đường nét trên gương mặt Thu như in vào trong đáy mắt ông ta. Quả thực sau khi tẩy trang nhìn Thu xinh đẹp và gần gũi hơn rất nhiều, một nét đẹp dung dị mà không hề tầm thường khiến người ta khó quên, lại thêm đôi mắt nâu trong vắt long lanh nhưng nhìn thế nào cũng vẫn cảm thấy nét buồn man mác tựa như nắng nhạt cuối thu khiến người ta muốn níu giữ mà không có cách nào giữ được.
“Em làm ở đây bao lâu rồi? Tại sao lại chọn nghề này?”
“Em mới làm ở đây được 1 tuần ạ! Chỉ là bất đắc dĩ vì mẹ em bị bệnh thận, rất cần tiền để chạy thận nên em mới phải chọn con đường này.” Lời lẽ có vẻ đáng thương nhưng giọng điệu của Thu lại không nghe ra chút đáng thương nào, rất cứng cáp như muốn cho mọi người biết cô không cần bất kỳ sự thương hại nào.
Nhưng Thu không hề biết chính vì sự cứng cáp này đã khiến cho Khánh dẫn đến một quyết định: “Em có muốn ở bên cạnh tôi không?”
Không chỉ Thu mà tất cả mọi người ngồi gần đó khi nghe được lời này của Khánh thì đều kinh ngạc nhìn ông ta. Thu mơ hồ hỏi lại: “Ý anh là gì ạ?”
Ông ta thong thả dụi dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, giải thích: “Tức là tôi sẽ bao em, trả tiền điều trị cho mẹ em, tiền sinh hoạt phí của em. Em chỉ cần có mặt bất kỳ khi nào tôi cần, làm theo những yêu cầu của tôi. Hiểu không? Tất nhiên sẽ chẳng có yêu cầu nào phạm pháp như giết người, cướp của hay buôn ma túy.”
Thu nhìn Khánh, có vẻ như ông ta không hề nói đùa, ông ta thật muốn biến cô thành bồ của ông ta. Thu suy nghĩ nhanh lẹ và nghiêm túc về đề nghị này. Nếu như cô trở thành bồ của ông ta thì sẽ không cần vất vả nhặt từng đồng của khách làng chơi, không cần nhảy nhót xong lại tiếp rượu họ đến mức dạ dày quặn đau như lúc này đây. Đằng nào cũng trở thành đồ chơi thì thà trở thành đồ chơi của một người còn hơn của trăm vạn người. Bám lấy ông chủ lớn này không phải không tốt, tranh thủ chiều chuộng ông ta có khi mỗi ngày đều không cần lo tìm mọi cách kiếm tiền, mẹ cô còn có thể tẩm bổ nhiều hơn. Đằng nào thì cũng đã sa chân vào con đường này, tìm một chỗ dựa dẫm là tốt nhất, biết đâu sau này còn có cơ hội rút lui.
“Được ạ!” Thu trả lời sau khi đã suy nghĩ thiệt hơn kỹ càng và đó cũng là lúc cô đem cái thanh cao của một người con gái đốt thành tro bụi.
Khánh mỉm cười gật đầu, còn nói thêm: “Em có thể tiếp tục làm ở đây, có thể nghỉ, tùy em, tôi cũng không quan tâm em kết bạn khác giới như thế nào, nhưng có một điều em phải nhớ, tôi không thích dùng chung đồ với người khác, hiểu không?”
“Em hiểu ạ!”
“Được rồi, tôi sẽ nói lại với quản lý ở đây, em không cần lo. Còn đêm nay, sau khi tiệc kết thúc thì đi theo tôi.”
Đêm đó lần đầu tiên trong cuộc đời thu lên giường với một người lạ, đứng trước một người đàn ông mà cô không hề có chút tình cảm nào làm cho thu cảm thấy vô cùng gượng gạo. Khánh dường như cảm nhận được cái sự gượng gạo đầy vẻ ngây thơ của Thu nên anh nhẹ nhàng kéo thu vào lòng trao cho Thu một nụ hôn nhẹ nhàng rồi từ từ khám phá cơ thể cô Khánh không tỏ ra vội. Bộ ngực thu không quá to cũng không phải loại nhỏ, bầu ngực tròn trịa căn tràn sức sống, đầu ti cô đúng là gái mới lớn hồng hào nhỏ xíu như hạt đõ nhìn mới đẹp làm sao. Sau đó khánh từ tư hôn lên cổ rồi đưa lưỡi xuống thưởng thức 2 đầu ti nhỏ xíu đôi tay anh dầntrở lên tham lam hơn một tay vẫn thưởng thức một bên vú của Thu tay kia luồn xuống phần nhạy cảm nhất của người con gái.
Thu lằm đó không thể hiện một cảm xúc gì, cô lằm im như khúc gỗ mặc cho Khánh thỏa sức làm gì thì làm, lần đầu tiên cô lên giường với một người đàn ông cái cảm xúc duy nhất mà cô cảm thấy bây giờ là sự tủi nhục sự cay đắng cuộc đời mà cô đang cảm nhận.
Đêm đó Khánh cũng hết sức ngạc nhiên khi người ông ta chọn là một cô gái trinh, ông ta chỉ mỉm cười, vuốt ve gương mặt Thu: “Thì ra cũng có lúc mắt tôi nhìn không rõ, trong cái đống tạp nham ấy còn có cô gái như em.”
—-
“Đứng đó làm gì thế?” Giọng nói trầm quen thuộc vang lên khiến thần trí Thu trở về thực tại như là vừa tỉnh dậy sau cơn mê loạn. Cô nhìn tấm lưng được bao phủ dưới ánh đèn vàng kia, từng bước chậm rãi tiến lại gần. Người đàn ông này cô đơn, cô cũng cô đơn, hai người cô đơn đến sưởi ấm cho nhau, chẳng có gì là đê tiện cả.
Thu dang cánh tay mảnh mai ôm ngang lưng Khánh từ phía sau, gương mặt xinh đẹp áp lên bờ vai rộng. Khánh không quay đầu, vẫn đứng yên nhìn thành phố về đêm qua khung cửa sổ lớn, hơi thở nặng nề chứa đựng nhiều tâm sự. Thu có thể ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá nhàn nhạt quyện vào nhau, thuận theo ánh mắt, cô nhìn trên bàn thì thấy chai rượu Brandy đã vơi một phần ba.
“Anh uống rượu à?”
“Một chút.” Khánh hơi quay đầu lại , bất ngờ hỏi: “Chiều Thu, em theo tôi bao lâu rồi nhỉ?”
“Hơn nửa năm rồi, hình như là 7 tháng.” Trong lòng Thu mơ hồ cảm thấy điều gì đó, chẳng lẽ ông ta chán cô rồi? Không! Như vậy mẹ cô sẽ chết, không được! Suy nghĩ này làm cánh tay Thu vô thức siết chặt hơn.
Như cảm nhận được nỗi bất an này, Khánh đưa tay lên nắm lấy bàn tay Thu vỗ nhè nhẹ: “Đừng sợ, tôi sẽ không bỏ rơi em. Chẳng qua hôm nay là ngày giỗ của vợ tôi nên tâm trạng tôi không được tốt.”
“Hôm nay là ngày mất của chị ấy ạ?” Thu ngạc nhiên hỏi lại.
“Ừ. Lại đây nào Chiều Thu, tôi muốn ôm em một lát.”
Thu đưa người về phía trước, rơi vào ***g ngực ấm áp của Khánh. Ông ta cúi đầu nhìn Thu, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cô, từ mắt xuống mũi đến môi. Ông ta nhỏ giọng nói như tự nói với chính mình: “Đôi mắt này nếu như không buồn đến thế, đôi môi này nếu như…” Ông ta dừng lại, đột nhiên hôn lên môi Thu. Nụ hôn rất nhẹ nhàng, chứa đựng một loại tình cảm mà trước giờ Thu chưa từng cảm nhận được từ Khánh, có lẽ là do chất cồn.
“Hôm nay anh rất buồn sao? Em có thể làm gì giúp anh?” Thu hỏi sau khi nụ hôn ngọt ngào kia kết thúc.
“Uống rượu cùng tôi.”
Thu đi theo Khánh đến bên bàn rượu, rót đầy hai chiếc ly trên bàn. Khánh nâng ly, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Thu cũng không dám chậm trễ, nhắm mắt uống cạn. Rượu này đúng là rất nặng, cô không cảm nhận được gì ngoài cảm giác nóng rẫy nơi cổ họng, vị cay xè xộc thẳng lên mũi khiến đầu óc choáng váng một chút.
“Uống từ từ thôi, nếu không dạ dày của em sẽ chẳng chịu nổi sau chén thứ 2 đâu.” Khánh nhắc nhở.
“Không sao, em chịu được mà.” Thu tiếp tục rót đầy ly thứ 2 thứ 3 rồi thứ 6, uống một hơi cạn sạch, quả nhiên dạ dày bắt đầu trở nên nóng bỏng, đau xót. Cô đưa tay lên ấn bụng, cố gắng làm cho mình tỉnh táo trước cơn đau nhưng có vẻ vẫn không ổn lắm.
Khánh quan sát cô một lát rồi đưa tay kéo Thu lại gần: “Em lại để bụng rỗng?”
“Em sẽ tốt hơn thôi, sẽ không làm anh mất vui.” Thu lục túi xách lấy viên thuốc giảm đau đã chuẩn bị sẵn uống.
“Em nên đi khám đi, tôi sẽ cho em tiền điều trị.”
“Không cần khám, em tự biết bệnh của mình mà. Em cũng đang tự chữa bằng một bài thuốc dân gian, đỡ hơn trước rất nhiều rồi.”
Khánh gật đầu, có vẻ như ông ta cũng bắt đầu ngà ngà say, ngả lưng xuống ghế, gối đầu lên chân Thu. Đôi mắt đỏ ngầu nhắm lại. “Em biết không? Khi cô ấy còn sống, mỗi khi mệt mỏi tôi thường nằm như thế này, rất êm, rất thoải mái.”
Thu ngả đầu vào thành ghế cho thuốc giảm đau từ từ ngấm, đôi mắt cũng nhắm nghiền, nghe lời tâm sự của Khánh thì bên tai lại vang lên một bản nhạc piano du dương, say đắm. Hình như cô cũng say mất rồi.
“Chiều Thu, Chiều Thu.” Khánh mơ màng gọi.
“Em đây.” Thu vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay Khánh.
“Em nói xem tại sao cô ấy lại bỏ rơi tôi? Rời xa con gái chúng tôi?”
“Chị ấy không bỏ rơi anh đâu, không bao giờ. Chị ấy hòa vào anh, hòa vào trái tim anh và con gái của hai người. Chị ấy sẽ tồn tại mãi mãi, cả khi anh không còn nhớ đến chị ấy nữa.”
Không biết là vì Chiều Thu quá say nên nhìn lầm hay thực sự có một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt Khánh. Thu khó tin nhìn thật kỹ, đưa tay chạm đến giọt nước mắt hiếm hoi ấy, cảm giác ẩm ướt nơi đầu ngón tay nói cho cô biết rằng cô không hề say, là Khánh thực sự đã khóc. Điều này khiến Thu hơi khó hiểu, Khánh yêu vợ đến vậy ư? Nếu thật sự yêu vợ như thế thì tại sao lại muốn cô ở bên cạnh ông ta? Làm người tình của ông ta? Phải rồi, một người đàn ông trẻ tuổi thành đạt như vậy, vợ lại mất sớm, ông ta cần một người để giải khuây, thỏa mãn nhu cầu sinh lý đơn thuần cho đến khi tìm được một người phụ nữ phù hợp để cưới làm vợ.
Thu không biết mình đã thiếp đi trên ghế từ lúc nào, sáng tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, đầy đủ quần áo. Vậy có nghĩa là đêm qua Khánh không hề đụng đến cô. Thu ngồi dậy, cảm thấy cơ thể rất thoải mái. Lúc này Khánh từ phòng tắm bước ra, trên người choàng áo tắm, tóc còn ướt nước.
“Chào buổi sáng!” Thu mỉm cười.
“Dậy sớm vậy à?”
Thu không trả lời, nhanh nhẹn tiến đến bên Khánh, dùng một chiếc khăn bông khô ráo lau tóc cho Khánh. Cả quá trình không ai nói lời nào, thật ra thì Khánh vẫn luôn kiệm lời với Thu mà Thu lại càng không dám nói nhiều khi không được hỏi, cô không có can đảm chọc tức người đàn ông này.
Lau khô tóc, Khánh mặc quần áo chỉnh tề rồi đưa Thu đi ăn sáng trước khi đưa cô về nhà. Đây là lần đầu tiên Thu về nhà sau một đêm ở cùng Khánh mà cảm thấy dễ chịu như vậy, thường thì cô sẽ chẳng được ngủ chút nào suốt đêm.
(Phim 18+ sướng tại Phimsex.info)