Đến tối mồng 3, mẹ Thu nhất định bắt Thu về nghỉ ngơi tử tế để lấy sức hôm sau đi làm vì hơn ai hết bà biết qua đêm ở bệnh viện là vô cùng mệt mỏi, hẳn là hai ngày qua Thu chẳng ngủ được chút nào.
“Con không sao đâu mẹ, vẫn ngủ được mà.” Thực ra với đặc tính công việc phải làm về đêm nên Thu đã quen, thức trắng mấy đêm chẳng là gì nhưng vì sợ mẹ lo lắng nên cô vẫn cố tình gục mặt xuống giường nhắm mắt.
“Mẹ thừa biết là 2 ngày qua con thức trắng.”
Thu làm sao có thể qua mắt được mẹ, bà nuôi cô từ nhỏ đến lớn, thừa biết là Thu rất khó ngủ, không có giường đệm tử tế thì Thu không ngủ ngon, chỉ là cô chẳng than phiền bao giờ. Cuối cùng Thu cũng phải nghe lời mẹ, trở về nhà trọ nghỉ ngơi tử tế một đêm.
Trời đêm lạnh lẽo, chiếc áo phao giầy cộp che chắn được gió trời nhưng chẳng thể che chắn được cái lạnh lẽo từ trong tim, mà đường về nhà cũng trở nên dài lê thê. Khu trọ của Thu vẫn vắng vẻ như thế, vẫn chỉ một mình Thu, tiếng giày nện trên bậc cầu thang càng trở nên rõ ràng, nó đâu cần phải nhắc nhở cô về nỗi cô quạnh này thêm nữa. Cô cúi đầu xuống, tự nói với đôi giày dười chân mình: “Phải rồi chỉ có tao và mày thôi. À không, ít ra chúng mày còn có đôi, luôn đồng hành cùng nhau. Chỉ có tao một mình.”
Căn phòng trọ vẫn thế, yên lặng đến rợn người. Thu khép lại cánh cửa phía sau lưng rồi bước đến mở toang cánh cửa sổ màu xanh bên hông phòng, gió lạnh nhanh nhẹn lẻn vào vấn vương lấy Thu khiến đầu óc cô tỉnh ra chút ít. Hình như đã 11 giờ đêm, góc phố này thật yên ắng, nhưng ở phía xa kia đèn màu lại rất rực rỡ, chắc ở đó náo nhiệt ghê lắm. Thu cứ đứng bên cửa sổ ngắm nhìn đường phố phía xa thật lâu, gương mặt tĩnh lặng, đôi mắt trở nên mơ màng đến diễm lệ.
Làn gió nhè nhẹ cùng ánh đèn vàng khiến linh hồn Thu trôi dạt bềnh bồng như đang nghe một khúc nhạc piano êm ru mà Nam từng đàn cho cô nghe. Bất chợt, cô phát hiện ra mình đã bị đưa về một miền kí ức xa xôi, khi cô còn là một cô bé con, bắt đầu hiểu biết và nhận thức rõ ràng mọi thứ xung quanh mình, nhận ra những sự khác biệt của bản thân và những người khác. Khi ấy, điều đầu tiên cô hỏi mẹ đó là: “Tại sao con không có bố?”
Mẹ Thu đã im lặng nhìn Thu rất lâu, Thu cũng không biết tại sao mẹ lại phải im lặng lâu như vậy để trả lời một câu đơn giản: “Bố con chết rồi!”
Phản ứng đầu tiên của một cô bé 4 tuổi như Thu sau khi nghe câu trả lời đó là im lặng, phản ứng tiếp theo là òa khóc và oán trách. Cô hỏi vì sao mẹ lại để bố chết? Tại sao không giữ bố lại để cùng chơi với cô? Tại sao? Trước những trách móc ngốc nghếch ấy, mẹ cô chỉ nói một câu: “Mẹ xin lỗi con.”
Một năm sau đó, vẫn một câu hỏi tương tự, Thu hỏi mẹ: “Bố con ở đâu hả mẹ?”
Mẹ Thu vẫn im lặng nhìn Thu, rất lâu mới trả lời: “Bố con chết rồi!”
Lại một lần nữa, câu trả lời chát chúa đập vào tai một đứa bé gái khiến nó không chịu nổi, hét lên: “Mẹ nói dối, bố chưa chết!”
Năm ấy mẹ Thu ôm chặt Thu vào lòng, khóc thật lâu.
Hai năm sau nữa, vẫn chỉ cùng một câu hỏi: “Bố con ở đâu hả mẹ?”
Nghe câu hỏi quen thuộc của cô con gái nhỏ, mẹ Thu vẫn thế, im lặng cả nửa ngày mới trả lời: “Bố con thật sự chết rồi!”
Lần này, Thu không khóc, không la hét, cũng không tỏ ra hậm hực mà rất bình tĩnh hỏi lại mẹ: “Mẹ dẫn con đi xem mộ của bố được không mẹ?”
Nghe được câu này, mẹ Thu hết sức sửng sốt, có lẽ không bao giờ bà ngờ được rằng đứa con gái bé bỏng của bà có thể hỏi một câu như vậy. Câu hỏi như một lời năn nỉ nhưng trong đôi mắt long lanh của cô bé 7 tuổi lại không hề có vẻ gì là hy vọng sẽ được mẹ dẫn đến xem mộ của bố, thay vào đó là một niềm tin vững chắc rằng bố cô chưa chết. Mẹ Thu nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ biết im lặng và im lặng, không nói thêm dù chỉ một câu. Cũng kể từ lần đó cho đến bây giờ Thu cũng chưa bao giờ hỏi mẹ thêm bất kỳ điều gì liên quan đến bố, nhưng khi có ai đó hỏi cô về bố thì cô liền rất tự tin trả lời rằng: “Bố tôi không chết, cũng không bỏ rơi tôi, ông ấy sẽ sớm trở về.” Cô luôn tin chắc chắn một điều như thế. Ngay cả lúc này đây, cô tin rằng bố của cô đang ở nơi nào đó ngoài kia và vì một lí do đặc biệt nên ông phải tạm rời xa gia đình, nhưng sẽ có một ngày ông ấy quay về cùng hai mẹ con đi hết chặng đường còn lại.
Điện thoại di động trên bàn reo lên giai điệu quen thuộc làm vỡ tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng, cũng gọi trở về linh hồn nào đó đang trôi dạt. Thu đi đến nhìn dãy số cùng tên người gọi hiện lên trên màn hình, đôi mắt trĩu nặng của cô chợt lóe lên chút ánh sáng rồi lập tức nghe máy: “Không phải anh lại muốn sang nhà em uống rượu đấy chứ?”
Trong điện thoại phát ra một tiếng cười khẽ âm trầm của Nam: “Có lẽ là không được rồi, nhưng anh có một món quà cho em. Em có đang ở nhà không?”
“Có.”
“Vậy lên mạng đi.”
Ngắt điện thoại, Thu liền mở máy tính, đăng nhập nick yahoo. Nick của Nam đang sáng, cô lập tức kích đúp chuột, gõ bàn phím: “Quà gì nào?”
Nam không trả lời mà thay vào đó là gửi một đoạn video. Thu không chần chờ một phút, liền mở ngay lên xem. Trên màn hình hiện lên một bàn tay đang chỉnh chỉnh góc quay rồi mời nhìn rõ thân hình cao cao của Nam lùi lại ngồi nghiêm chỉnh bên chiếc đàn piano màu đen sang trọng. Những ngón tay thon dài tao nhã mà điêu luyện lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng khiến nó tựa như có ma thuật phát ra âm điệu êm tai vừa lạ lại vừa quen thu hút người nghe. Từng nốt từng nốt trầm bổng, đẹp đẽ như bay như múa, bất ngờ hơn là Nam cất tiếng hát, thứ giọng hát chẳng hề chuyên nghiệp lại càng không có gì đặc biệt nhưng Thu có thể nghe ra sự chân thành lẫn ấm áp trong đó. Cô cũng nhận ra bài hát này, “Bản tình ca đầu tiên” một bài hát khá nổi tiếng mà cô cũng từng nghe đi nghe lại hết lần này đến lần khác. Nhưng tại sao khi nghe Nam hát cô lại tưởng như những câu hát quen thuộc ấy chính là tiếng lòng của anh? Giống như một cơn sóng nhỏ ấm áp vỗ về tâm hồn yếu ớt của cô. Cô nhắm mắt lại, nghe thật kỹ, cô không biết gì về kỹ thuật âm nhạc, nhưng cô biết tiếng đàn của anh luôn luôn có chiều sâu, đủ mãnh liệt, lại rất nồng nàn quyến rũ. Khi mở mắt nhìn hình dáng anh ngồi bên cây đàn say mê đàn hát nhưng không hề làm giảm đi nét đẹp nam tính thì Thu cũng trở nên mơ màng, tâm hồn lại bay lơ lửng, thật muốn bay đến bên cạnh anh, dựa vào bờ vai rộng kia để cảm nhận một cách rõ nét hơn những âm điệu tuyệt vời.
Khi bản nhạc kết thúc, Nam không vội đứng dậy mà nhìn vào camera nở một nụ cười, Thu cũng ngơ ngẩn cười lại như thể Nam đang ở ngay trước mặt. Video kết thúc rồi Thu mới thu lại nụ cười trên môi, cẩn thận lưu video đó vào một file riêng mà cô dùng để lưu mọi bản nhạc của Nam.
“Em thích không?” Mấy chữ hiện lên khung chat trên màn hình.
Thu trả lời: “Giọng hát của anh cần phải luyện tập nhiều hơn nữa đấy.”
Thu có thể hình dung ra nụ cười khổ của Nam lúc này, anh trả lời: “Vậy chắc anh phải đăng ký học lớp thanh nhạc để đáp ứng yêu cầu của em. Bây giờ em nghe tạm cái đó vậy.”
Thu bật cười: “Em sẽ đợi. Yên tâm là em rất kiên nhẫn.”
“Này, mẹ em thế nào? Khỏe không?” Nam liền đổi chủ đề.
“Khỏe, bác sĩ nói tinh thần mẹ em rất tốt. Em cũng rất yên tâm.”
“Ừ, vậy thì được rồi. Mà cũng muộn rồi đấy, em ngủ sớm đi, đừng thức khuya.”
“Vâng, anh cũng vậy.”
Thu đúng là cũng khá mệt, ở bệnh viện thì không cảm thấy gì nhưng vừa về nhà là thấy uể oải ghê gớm, chỉ muốn gục xuống ngủ một giấc chẳng bao giờ phải tỉnh lại. Nhưng vừa mới nằm xuống chưa đầy 1 phút thì điện thoại lại reo, lần này là Bích gọi. Cứ ngỡ Bích gọi để hỏi xem tối nay Thu có đi làm hay không nhưng hóa ra Bích đang đứng dưới phòng trọ, gọi Thu xuống mở cửa.
Nhìn bộ mặt đầy phấn sáp của Bích là Thu có thể đoán ra cô ấy vừa từ chỗ làm trở về, còn có vẻ hơi mệt mỏi.
“Hôm nay chị đã đi làm rồi sao? Em còn tưởng chị về quê.” Thu quan tâm hỏi.
Bích vừa đi vừa trả lời: “Nào có thời gian về, mà về cũng chẳng ai hoan nghênh nên chán lắm. Với cả lão bồ của chị muốn chị ở lại đây thông tết nên chị đi làm luôn. Mai em mới bắt đầu hả?”
Thu mở cửa cho Bích vào phòng, Bích không hề kiêng nể liền nằm vật ra giường thở: “Mệt chết đi được đêm qua thì lão bồ bầy đủ chò vấy mấy cái đồ sextoy chơi suốt cả đêm. Hôm nay mới mùng 3 tết đã có 8 khách gọi rồi mà chỉ đi được có 4 tiếc hùi hụi.
“Sao thế?”
Bích uể oải đáp: “Chả sao, tại hôm nay thấy hơi mệt, không có hứng thú thôi với lại toàn khách gọi nghe điệu bộ say khướt mướt. Giờ lại chị sợ lão bồ đến chỗ trọ tìm nên chị phải trốn sang nhà em ngủ nhờ một đêm.”
Thu cười, lấy lọ nước tẩy trang đưa cho Bích: “Em vẫn may mắn hơn chị. Lão bồ của em rất có văn hóa, em nói không muốn bị làm phiền 3 ngày tết, ông ta liền đồng ý, còn nói rằng 3 ngày tết muốn dành thời gian cho con gái và bận tiếp nhiều khách.”
“Em không phải may mắn đâu mà là quá may mắn ấy. Chị còn sợ bị vợ người ta tìm đến đánh ghen chứ em thì thoải mái, người chết làm sao biết đánh ghen.”
“Nhưng em nghĩ mãi cũng không biết vì sao ông ta lại chọn em?”
“Vì em đẹp, lại non tơ. Đàn ông mà, càng có vẻ thuần khiết thì càng thích.”
Bích cầm lấy lọ nước tẩy trang, cười lớn rồi đi vào phòng tắm. Thu lắc đầu cười, không nói gì, mà thật ra là chẳng có gì để nói vì cô biết rõ người đàn ông đang bao nuôi mình là người như thế nào. Ông ta không phải là người đàn ông háo sắc, điều này cô có thể chắc chắn, dáng vẻ của kẻ háo sắc không thể nào lại trầm tĩnh đàng hoàng như vậy, cũng không thể nào để cô lại bên cạnh lâu như vậy. Ông ta ngoài lúc trên giường ra thì chẳng bao giờ gặp Thu ở bên ngoài, chỉ đơn giản là bạn giường, thỏa mãn nhu cầu thể xác. Cũng chẳng có gì phải oán trách, đó vốn là trách nhiệm của một người tình, chỉ để làm tình chứ không phải để yêu. Bù lại, ông ta chi trả phí điều trị cho mẹ Thu và tiền sinh hoạt phí, với điều kiện là ngoài ông ta ra, Thu không được tiếp bất kỳ khách nào khác. Cô chỉ cần mỗi đêm lên sàn nhảy nhót, khi nào ông ta muốn sẽ cho người đến đón.
Thu nhớ có một đêm sau khi thỏa mãn xong nhu cầu thể xác, ông ta đã hỏi cô: “Vì sao không quay lại trường học tiếp? Tôi sẽ trả tiền học cho em.”
Cô lắc đầu, thành thật nói: “Em cũng không biết, em chỉ cảm thấy chưa đến lúc.”
Ông ta nhìn Thu với vẻ khó hiểu, có lẽ không thể ngờ được câu trả lời của cô. Câu nói tiếp theo của ông ta khiến Thu ghi nhớ mãi: “Biết không, so với một con đĩ em không đủ lẳng lơ, so với một nữ sinh em không đủ thuần khiết nhưng có một điều em hơn họ đó là em chân thật hơn. Nếu em không phải sống bằng nghề này, có lẽ tôi đã cưới em.”
Thu cười nhạt, đến cùng cô cũng chẳng biết mình là loại con gái nào, chưa đủ đê tiện để làm một con đĩ nhưng càng không đủ trong sáng để người ta cưới làm vợ. Có lẽ cô mãi mãi chỉ phù hợp để làm một người tình, không bao giờ có cơ hội khoác lên mình bộ váy trắng mà cô gái nào cũng mơ ước, ngay cả ngẩng đầu nhìn thôi cũng cảm thấy đáng xấu hổ.
Bích từ trong phòng tắm đi ra, sau khi đã lột bỏ lớp trang điểm dày cộp trên mặt, dường như trông cô nhẹ nhàng hiền hòa hơn. Đôi mắt tuy có thâm quầng, làn da có xanh xao nhưng trong nỗi mệt mỏi hiển hiện rõ ràng đó là một điều chân thật không che giấu. Thu từng nói với Bích rằng cô thích nhìn Bích khi không trang điểm và Bích trả lời rằng: “Đâu phải ai cũng đủ tự tin khoe ra gương mặt mộc của mình, ngay cả cô gái trẻ trung xinh đẹp như em cũng cần dùng phấn son để che đậy bản thân nữa mà.”
Đêm hôm đó, Bích và Thu không vội vã đi ngủ, họ muốn tận hưởng nốt đêm cuối cùng của ngày tết. Cả hai leo lên thềm cửa sổ ngồi. Bích khoác vai Thu để Thu dựa đầu vào mình như một người em gái nhỏ, kể cho Thu nghe một khoảng thời gian ấu thơ êm đềm đẹp đẽ.
“Chị Bích, chị từng thật lòng yêu một người đàn ông nào chưa?” Thu ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt Bích, thật tình hỏi.
Bích không vội trả lời, móc trong túi áo ra một bao thuốc Marlboro trắng rồi rút một điếu và châm lửa. Làn khói trắng mờ ảo bay lơ là theo làn gió đêm ra ngoài khoảng không bao la. Bích thành thạo đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi, đôi lông mày thanh mảnh khẽ nhíu lại: “Đã từng yêu và đã từng bị lừa. Thằng khốn đó lừa bán đi làm gái ở Quất Lâm. Nhục lắm em ạ! May sao có anh Bình thấy chị vừa mắt, mang chị về cho làm vũ nữ. Anh Bình cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì nhưng theo anh ta nhảy nhót, tiếp khách ở bar còn hơn là làm ở những ổ chưa mại dâm bẩn thỉu ở các tỉnh lẻ như Quất Lâm. Chị thấy chị vẫn còn may mắn chán, không phải phơi mặt ngoài đường kiếm khách.”
Cái mà Bích gọi là may mắn nghe sao mà cay nghiệt đến thế, cái thứ may mắn ấy chắc cũng chẳng mấy người chịu đựng nổi. Thu thầm khâm phục sức chịu đựng của Bích, cô ấy bị tổn thương nặng nề như thế mà vẫn dang tay cứu vớt lấy Thu, chỉ cho Thu thấy chết không bao giờ là cách duy nhất, không có con đường nào dẫn đến một ngõ cụt, chỉ là có ngõ cụt ở trong tâm mà thôi.
“Chiều Thu.” Bích gọi khẽ.
“Dạ?”
“Đừng có học theo chị, đi hết khách này đến khách khác. Trung thành với một mình lão bồ của em thôi. Chị không biết vì sao lão ta chịu bao em lâu đến như vậy nhưng bám được đến bao giờ thì bám, sau đó tìm cách rút chân ra khỏi cái giới nhơ nhuốc này, quay lại trường học tiếp hay lấy chồng gì đó. Em có học thức và còn hy vọng thì đừng lãng phí. Như chị bây giờ muốn rút cũng khó nữa.”
Thu nhìn Bích thật lâu, từng làn khói thuốc mỏng được phả ra, cả gương mặt Bích phủ một lớp khói trắng mờ ảo, tạo cảm giác ma mị. Thu bỗng cười, nụ cười sâu thăm thẳm: “Vậy tại sao ngày đó chị lại kéo em vào con đường này?”
Bích không nhìn Thu, chỉ hỏi lại một câu: “Nếu ngày đó chị không kéo em theo có phải em vẫn muốn chết không?”
“Em cũng không biết nữa. Một là tự tử, hai là đi vay nặng lãi, không trả được bị người ta đánh chết.” Thu nhàn nhạt trả lời, như là đùa mà như là thật.
“Có hận chị vì đã lôi em vào thế giới của chị không?”
Thu lắc đầu kiên quyết, quàng tay ôm chặt lấy Bích. Làm sao cô có thể hận người đã cứu mình, hận người đã giúp mình tìm ra lối đi khác dù cho nó chẳng được sạch sẽ. Cho dù kết cục có bi thảm ra sao thì cô cũng không hối hận vì ngày đó đã đi theo Bích.
“Chị Bích, chị thật sự tin em vẫn có thể lấy chồng sao?”
Bích cười, vỗ vỗ lên đỉnh đầu Thu như đang an ủi một đứa em nhỏ: “Đúng! Em so với mấy đứa con gái tự cho mình là trong sáng ngồi trên giảng đường đại học còn tốt đẹp hơn.”
“Nhưng họ không phải là gái bao. Còn đám đàn ông nữa họ tối ngày thích lên giường với người này người lọ, luôn muốn sở hữu những thới mẻ những cô nàng trẻ trung tươi mới nhưng đến khi lấy vợ họ lại muốn vợ mình là gái trinh.”
Bích gạt phắt đi “Gái bao thì sao? Em chỉ là muốn cứu mẹ nên bất đắc dĩ đi trên con đường này, nói trắng ra từ trước đến giờ em chỉ có duy nhất 1 người đàn ông, chỉ lên giường với một mình ông ta. Còn mấy đứa con gái đổi hết bạn trai này sang bạn trai khác, ngủ hết người này đến người khác thì được gọi là gì? Đóng mác là yêu nhưng chẳng qua một bên là vì tiền còn một bên là vì dục. Chúng nó còn tự cho mình là công chúa, khoe đồ hiệu nọ đồ hiệu kia, chẳng phải cũng do các đại gia mua cho? Bản chất cũng giống chúng ta mà thôi.”
Thu im lặng, cô cảm thấy xã hội này thật hỗn loạn, ai sống thật, ai sống giả cũng chỉ có bản thân họ mới biết. Cô cũng không biết việc mình đang làm là đúng hay sai, chỉ biết là nếu không có Bích, không có người đàn ông đang bao nuôi cô thì mẹ cô đã phải chết.