Đất quê rẻ mạt, căn nhà lại không lớn cũng không phải nằm ở một vị trí đẹp hay đặc biệt gì, cô lại bán gấp nên bị người ta ép giá, bán không được nhiều tiền. Hôm người ta đến giao tiền nhận nhà, cô đứng ngẩn ngơ trước cửa rất lâu, ngắm nhìn mỗi một ngóc ngách của căn nhà nhỏ, nhìn cánh cửa đầy những vạch trắng đỏ đo chiều cao của cô, nhìn khung cửa sổ màu xanh mà cô vẫn thường ngồi chờ mẹ đi chợ về, nhìn hiên nhà mẹ hay ngồi gói bánh. Đây là nơi lưu giấu những kỷ niệm tuổi thơ êm đềm nhất của cô, là linh hồn của cô và mẹ, thế mà cô lại bán nó đi, đã thật sự bán nó đi rồi, mẹ cô mà biết sẽ đau lòng đến thế nào? Cô cười không được, khóc cũng chẳng ra, đứng đó cho đến khi tưởng chừng như mình sẽ hóa đá mới cất bước rời đi, khi ấy cô mới hiểu ý nghĩa 2 câu thơ của Chế Lan Viên:
“Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn!”
Thu để riêng số tiền bán nhà lo cho mẹ, mua những đồ ăn bổ dưỡng, còn bản thân chỉ ăn lặt vặt qua ngày. Sống như thế được một thời gian, tiền cho mẹ cô chẳng khác nào muối bỏ biển, bao nhiêu cũng hết, không còn gì để bám víu, cô đờ đẫn như một cái xác đi lang thang trên đường. Đứng trên cây cầu Chương Dương nhìn màn đêm đen kịt không một tia sáng phía trên, bộ não ngu xuẩn của cô đã đưa ra một ý nghĩ sẽ nhảy xuống dưới và thật sự cô đã muốn làm thế. Chết. Cô và mẹ sẽ cùng chết, thế là xong, mẹ cô sẽ không phải khổ sở vì bệnh tật, cô cũng không cần mệt mỏi vì nghĩ mọi cách kiếm tiền. Vào thời điểm một bàn tay Thu buông ra khỏi thành cầu, đôi mắt vô vọng không chút sinh khí đang khao khát được buông mình ra không trung thì một bàn tay nắm lấy cánh tay vừa mới buông của cô lôi mạnh lại, quát lớn: “Cô làm gì thế? Muốn chết à?”
Thu ngơ ngác nhìn sang người vừa ngăn mình làm chuyện ngu ngốc, là một cô gái, không thể nhận định là đẹp hay xấu bởi gương mặt dày bịch phấn sáp, váy áo màu đen bó sát gợi cảm. Cô gái lạ tiếp tục mắng Thu không kiêng nể: “Trẻ đẹp thế này làm sao mà phải chết? Người ta sinh ra không phải đợi đến ngày chết đâu, đồ ngu!”
Lời mắng chửi ấy thực sự đã cứu sống Thu, lôi cô ra khỏi cái chết từ trong tư tưởng. Đúng vậy, người ta sinh ra không phải để đợi đến ngày mình sẽ chết đi mà là để sống, để tận hưởng, để làm những việc mà khi chết không phải hối tiếc.
Cô gái lạ đã cứu cô tên Bích, một gái điếm và cũng kiêm luôn công việc của một gái nhảy múa mua vui cho đàn ông trong quán bar, chính cô ấy đã đưa Thu vào làm việc trong quán, bắt đầu cuộc đời của một vũ nữ.
“Chiều Thu” Tiếng gọi êm tai của Nam kéo Thu trở về thực tại, một đêm giao thừa lạnh lẽo. “Chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ?”
“Anh đã già thế rồi cơ à? Chừng 3 năm gì đó.”
Nam cười khẽ: “Ít nhất anh cũng già hơn em. Này, có bao giờ em nghĩ chúng ta sẽ yêu nhau không?”
Thu cười, cười rất lớn: “Nhất định sẽ vui lắm đó! Mỗi ngày anh sẽ đàn piano cho em múa cột.”
“Trời! Yêu anh rồi em nghĩ anh sẽ cho em tiếp tục làm nghề đó sao?”
“Đáng xấu hổ lắm à?”
Sợ cô hiểu lầm, anh vội giải thích: “Không phải, đừng hiểu nhầm ý anh thế!”
Cô đẩy đẩy lưng anh: “Chẳng có chàng trai tốt nào lại muốn yêu một vũ nữ quán bar đâu. Thứ con gái như em chỉ dùng để chơi.”
“Thu, đừng nói thế. Anh là người chứng kiến sự thay đổi của em, anh hiểu rõ về em, anh chưa bao giờ coi em là một vũ nữ, anh vẫn luôn nghĩ em là cô sinh viên trường báo chí, hết sức năng động và vui vẻ. Anh đã nói rồi, hãy cứ xem anh như một người anh cả mà dựa vào lúc em mệt mỏi.”
“Đang dựa đây còn gì.”
Nam cười cười, luồn tay ra phía sau, cẩn thận nắm lấy bàn tay mảnh mai lành lạnh của Thu. Những ngòn tay đan vào nhau chặt chẽ, lấp đầy khoảng trống trong lòng nhau. Cũng chẳng biết từ bao giờ mà cả hai không còn e ngại mà nắm tay đối phương, như là hai người bạn, lại như là anh em, vừa như là người yêu. Cũng có sao, người ta vẫn cứ tưởng họ là một cặp, có người còn nói Nam ngốc khi yêu một vũ nữ lẳng lơ như Thu. Anh chẳng bao giờ thèm giải thích, cô cũng không hề thấy hậm hực.
Từ đằng xa xa vọng lại những tiếng nổ bùm bụp. Chiều Thu hưng phấn đứng lên chạy ra cửa sổ, rất nhanh đã leo lên thềm cửa ngồi.
“Anh Nam, lại xem pháo hoa kìa!”
Nam từ tốn đứng dậy, không quên cầm theo chai champagne và hai cái ly đến bên Thu. Anh mở chai champagne làm Thu giật bắn mình vì tiếng nổ, rượu văng tung tóe. Thu cười lớn, đôi mắt cong lên như vầng trăng. Nam hướng chai rượu về phía Thu mà nói: “Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới, anh Nam!” Thu rất tự nhiên ôm lấy cổ anh rồi mới cầm ly lên hứng lấy rượu.
Cả hai cùng uống rượu cùng ngắm ánh sáng lập lòe không rõ ràng phía xa xa mà Thu cho rằng đó là pháo hoa.
Nam cố ý trêu chọc nói: “Thì ra chỗ này ở gần điểm bắn pháo hoa, thảo nào em nhất định đòi ở tầng trên cùng, lại còn là phòng ngoài cùng này.”
“Ở đây tầm trạng cũng lơ lửng lắm!” Thu trả lời, gương mặt mỉm cười tự nhiên, mái tóc đen dài nhẹ nhàng bay bay trước gió.
Nam cũng không nói thêm điều gì, dựa người vào cửa sổ nhìn mãi cho đến khi ánh sáng lập lòe ấy biến mất.
Sáng mồng 1 tết, Thu dậy thật sớm, đi vào căn bếp chật hẹp nấu một nồi cháo thịt rồi cho vào cặp ***g giữ nhiệt. Sau đó Thu mới đi thay quần áo, chọn một bộ váy dài tầm đến đầu gối để lộ đôi chân dài ngọc ngà tuyệt đẹp, cô khoác 1 chiếc áo len bên ngoài rồi đánh một lớp phấn mỏng, mái tóc để xõa dài hai bên vai quá đỗi dịu hiền. Cô tự ngắm mình trong gương, mỉm cười, như vậy là đủ cho một ngày đầu năm. Cô quàng túi xách lên vai, không quên xách theo cặp ***g đồ ăn đi ra ngoài.
Đường phố Hà Nội sáng mồng 1 tết vắng tanh, năm nào cũng thế, chỉ có lác đác vài chiếc xe qua lại. Trên gương mặt mỗi người đi đường đều mang nét rạng rỡ tươi vui, người lớn, trẻ em quần áo xúng xính đẹp xinh cười cười nói nói khiến cô gái đang một mình trên phố như Thu cũng cảm thấy vui lây. Tiết trời hôm nay cũng rất đẹp, mặc dù có chút nắng nhẹ, nhưng vẫn mang theo cái se se lạnh đầu xuân khiến người ta tỉnh táo hơn. Thu thoải mái đi bộ dọc con phố, không phải lo chen chúc khó chịu như ngày thường. Cô cố ý thuê nhà gần bệnh viện để tiện cho việc đi lại và chăm sóc mẹ, chỉ cần đi bộ 5 phút là đến, có thể đến với mẹ bất kỳ lúc nào, đó là điều cô cảm thấy vui nhất.
Bệnh viện ngày này càng yên ắng hơn mọi ngày, ngoài người nhà bệnh nhân thì chỉ có một vài bác sĩ và y tá trực. Vừa mới ra khỏi thang máy thì Thu thấy bác sĩ điều trị chính của mẹ cô, cô vội vàng chạy đến chào hỏi vài câu và chúc mừng năm mới, sau đó hỏi sang bệnh tình của mẹ cô: “Mẹ cháu dạo này thế nào ạ?”
Vị bác sĩ đứng tuổi nở nụ cười ôn hòa: “Mẹ cháu tinh thần rất tốt, điều trị bệnh quan trọng nhất là tinh thần. Cháu cố gắng động viên mẹ giữ tinh thần tốt như vậy là ổn.”
Thu vui mừng đáp: “Vâng, cháu cám ơn ạ! Trông cậy cả vào bác sĩ.”
Khi bác sĩ đã đi khỏi, Thu chỉnh lại đầu tóc quần áo, giữ nụ cười tươi tắn nhất vào phòng bệnh gặp mẹ. Trong phòng còn có 2 giường bệnh khác, họ đều đang ngủ, còn mẹ Thu thì đang hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Thu nhón chân nhè nhẹ bước vào ôm chầm lấy mẹ: “Mẹ, Chiều Thu bé bỏng của mẹ đến rồi đây. Chúc mẹ năm mới sẽ càng ngày càng khỏe mạnh, sống lâu với con.”
Mẹ cô vươn bàn tay lên vuốt mái đầu cô, nụ cười mãn nguyện nở trên môi bà: “Chiều Thu, con đến sớm thế? Sao không ở nhà ngủ thêm một chút?”
Thu thơm lên má mẹ nịnh nọt: “Con định ngủ thêm nhưng con biết là mẹ nhớ con nên phải vào ngay đấy!”
Cô bỏ đồ xuống chiếc bàn nhỏ kê đầu giường, ngồi xuống chiếc ghế nhựa kê sát cạnh rồi nắm chặt bàn tay mẹ. Cô ngắm kỹ gương mặt bà, quầng thâm dưới mắt hơi đậm, có lẽ đêm qua bà không ngủ được, chắc chắn là do nhớ nhà. Ngày tết phải một mình nằm trong bệnh viện, nhớ nhà là điều đương nhiên, chính vì không muốn thấy mẹ buồn khổ nên đêm qua Thu mới không dám vào bệnh viện cùng mẹ đón giao thừa. Cô sợ sẽ không kìm lòng được, sợ mẹ sẽ hỏi điều gì đó về nhà cửa thì cô không biết phải đáp như thế nào.
“Hôm nay con gái mẹ xinh quá!”
“Con gái mẹ mà.” Thu cười. “Nhưng mà nhìn con thế này mẹ chẳng no được đâu, mẹ phải ăn sáng. Hôm nay con nấu cháo ngon lắm, mẹ thử xem.”
“Được, mẹ xem con nấu ăn có tiến bộ chút nào không.”
Thu cẩn thận mở cặp ***g ra, đổ cháo ra bát, mùi vị của cháo thịt bay khắp phòng. Cô múc từng thìa cháo nhỏ, thổi nguội mới đưa vào miệng mẹ, còn không quên hỏi: “Thế nào? Mẹ thấy con nấu ngon không?”
Mẹ cô gật gật đầu: “Chiều Thu bé bỏng của mẹ lấy chồng được rồi!”
“Vậy mà mẹ còn gọi con là bé bỏng à? Bé bỏng thì chưa lấy chồng được đâu.”
Mẹ Thu vươn tay vuốt ve gương mặt tươi cười của Thu. Thu biết mẹ rất thích nhìn cô cười giống như Nam. Có một lần Nam nói rằng khi cô cười, hai má căng hồng, đôi mắt sáng trong giống một bé gái ngây thơ. Lúc ấy Thu mới hiểu, mẹ thích cô mãi mãi giống như một đứa bé nép trong lòng bà, gương mặt thuần khiết tự nhiên, luôn thích đặt những câu hỏi ngốc nghếch. Nhưng Thu giờ đã khác, không còn là Chiều Thu bé bỏng của những ngày trước.
Sáng nay, tâm trạng mẹ Thu rất tốt, có lẽ là vì có cô ở đây. Thu cũng không quên kể cho mẹ nghe tết năm nay ra sao, đường phố náo nhiệt thế nào, quất đào đắt hay rẻ, thời tiết đẹp ra sao. Mẹ cô rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại đặt một vài câu hỏi.
Một bác giường bên bị giọng kể sinh động của Thu đánh thức nhưng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu mà còn nằm nghe một lát, cảm thấy tâm trạng buồn bực được giải tỏa. Mãi sau bác ấy mới chen ngang: “Mồng 1 tết mà con gái vào thăm mẹ sớm thế? Có con gái thích thật đấy!”
Thu ngưng nói chuyện với mẹ, quay lại cười áy náy: “Cháu làm bác thức giấc ạ? Cháu xin lỗi vì nói hơi lớn.”
Bác ấy lắc đầu: “Không, không sao đâu. Bác thích có người kể chuyện cho nghe như thế lắm nhưng chẳng có đứa con gái nào.”
Mẹ Thu cười nói: “Bác có 2 đứa con dâu ngoan thế cơ mà. Em thì không biết bao giờ mới có con rể.”
“Con dâu cũng không thể bằng con gái được, chúng nó đâu có chăm tôi được như con gái chị.”
Mẹ Thu dường như rất tự hào, đưa tay vuốt vuốt tóc Thu nhưng miệng lại nói: “Tại con bé chưa có gia đình, lại đang đi học nên mới có nhiều thời gian vào thăm mẹ thôi, chứ có gia đình rồi thì chắc gì.”
Bác gái nọ nhìn Thu vẻ luyến tiếc: “Nhà bác 2 anh đều lấy vợ rồi, không thì nhất định bác phải giới thiệu cháu cho chúng.”
Thu cúi đầu cười gượng mang theo chút cay đắng không dễ nhìn ra. Trong khi đó mẹ cô vẫn rạng rỡ đáp lời: “Ôi dào, trông vậy thôi chứ con bé này vụng lắm, chả được như bác nghĩ đâu, còn đang lo ế.”
“Ế làm sao được. Xinh xắn, ngoan ngoãn thế này, lại có học vấn, chả ối anh xếp hàng. Mà bác tưởng cái cậu gì cao cao đẹp trai hay vào thăm mẹ cháu là bạn trai cháu?”
Nghe thế, Thu biết ngay bác ấy đang nhắc đến Nam. Cô lắc đầu, quyết định nói dối: “Dạ, không phải đâu ạ! Đó là anh họ cháu.”
“À, ra thế. Bác xin lỗi. Thấy 2 đứa thân thiết nên bác cứ tưởng.”
Không ai để ý đến mẹ Thu đang nhìn Thu, đôi mắt hiện lên nỗi thất vọng ê chề. Thu không dám nhìn thẳng vào mẹ, cô biết mẹ mong cô và Nam yêu nhau nhưng điều đó là không thể, cô cũng không thể giải thích nguyên nhân sâu xa cho mẹ nghe, không thể. Càng nghĩ, cảm giác cay đắng càng dâng cao, cô đã nói dối mẹ, nói dối toàn bộ, không chừa lại cái gì. Nhìn gương mặt tự hào của mẹ vừa rồi, cô không đành lòng, nếu một ngày nào đó mẹ cô phát hiện ra mọi chuyện thì sẽ ra sao? rằng cô giờ đã không còn là đứa con gái bé bỏng hồn nhiên ngây thơ mà là một vũ nữ một gái nhẩy của một quá bar thỉnh thoảng có đi qua đêm cùng với nhưng vị khách đại gia lắm tiền nhiều của tất cả chỉ về tiền trang trải cho việc chữa bệnh của mẹ. Không! Nhất định không thể có ngày đó, thà chết cô cũng sẽ không để mẹ biết những việc mà cô đang làm bên ngoài.
“Thu, mồng mấy con phải đi học?”
Thu hơi giật mình, nhưng rất nhanh cân bằng lại trạng thái, tùy ý nói: “Mồng 10 mẹ ạ, nhưng mồng 4 là nhà hàng mở cửa nên con phải đi làm.”
“Ừ. Thu này, nếu con cảm thấy vất vả quá thì nói với mẹ, nghe không?” Mẹ Thu xót xa nói.
Thu cười tươi làm như chẳng có gì phải suy nghĩ: “Không vất vả đâu mẹ. Việc học của con ở trường rất tốt, con còn được học bổng nên mẹ không cần lo. Ở chỗ làm còn tốt hơn, ông chủ là người phóng khoáng, nhà hàng làm ăn phát đạt nên thỉnh thoảng còn thưởng cho nhân viên bọn con nữa.”
“Vậy thì tốt, tốt!”
Thu nghiến chặt răng, không nói thêm được gì. Quả thực Thu vốn là một sinh viên giỏi, năm đầu vào đại học đã nhận được học bổng. Kể từ khi mẹ bị bệnh, không có thời gian cho việc học, tình hình học tập của Thu liền sa sút nên cô mới dẫn đến quyết định tạm thôi học, cho đến bây giờ cũng chưa nghĩ sẽ có ngày quay lại trường, đó là điều cô cảm thấy có lỗi với mẹ nhất.
3 ngày tết, Thu hầu như dành thời gian ở bên cạnh mẹ trong bệnh viện, đêm cũng không chịu về nhà. Chẳng có mấy khi rảnh rỗi được ở bên cạnh mẹ cả ngày lẫn đêm nên Thu không thể bỏ lỡ, cô không muốn mẹ phải một mình ở cái nơi lạnh lẽo đáng sợ đó. Cảm giác cô đơn, cô hiểu rất rõ, nó khiến người ta hao mòn không thể tưởng tượng nổi, đến một người để trông ngóng nhớ thương cũng không có, trống rỗng đến tột cùng, giống như một cái bình hoa thủng đáy vô dụng. Cho nên Thu muốn mỗi ngày mẹ mở mắt ra đều nhìn thấy cô, thấy nụ cười như trẻ thơ của cô để bà có thể cảm giác được sự ấm áp của cuộc sống lan tỏa xung quanh.