Hết có bầu lại đến thời gian ở cữ, rồi chăm con nên tôi quên hết ngày tháng. Lắm lúc cũng có nhu cầu mà chẳng còn sức đóng phim với chồng.
Rồi khi có con nhỏ cũng vậy. Mặc dù con còn nhỏ nhưng sự có mặt của con khiến tôi rất khó chịu. Con tôi hay mè nheo khó ngủ luôn đòi ti mẹ, hở ra là khóc ré lên. Có lúc thèm chồng, tôi vừa phải cho nó bú vừa quan hệ. Với tôi như vậy, thật không ra thể thống gì. Chồng tôi thì cũng bận rộn ở công ty hơn trước, đang lúc cao trào mà phải nghe điện thoại của sếp cũng làm 2 đứa tụt hết cả hứng.
Khi con lớn hơn, chúng tôi càng ngại khi quan hệ trước mặt nó nên số lần yêu cũng giảm hẳn. Bởi có 1 lần, hai vợ chồng đang giao thông thì giật mình nghe tiếng cười sằng sặc của con khi chợt thức giấc từ lúc nào vợ chồng không hay biết.
Chồng tôi đề xuất cho con ngủ riêng nhưng tôi chưa đồng ý vì không nỡ vậy. Nhưng từ đó tôi cũng rất ngại quan hệ khi con còn thức bởi nếu như vậy cứ phải yêu trong rình rập và như đánh du kích.