Độc bước tiếp con đường từng chung đôi, đơn phương ôm hình bóng của người quá khứ, lặng lẽ khóc ròng trong đêm khi chợt chạm vào những kỉ niệm cũ hay tự nguyện nhận lấy cô đơn khi ai kia đã “vai kề vai bên người mới”. Liệu đó có phải cách hay?!
Đôi khi, chìm xuống dòng quá khứ vẫn nổi váng kí ức không thể tan. Ta có thể chẳng còn lưu luyến người đã đi. Nhưng vẫn nhớ kĩ bao mùa từng cũ… Cũng tựa như thứ men hảo hạng càng ủ càng đượm. Thứ tình yêu “đơn phương người cũ” cũng vậy!
Hình minh họa
Có thể là do bản thân hay lý do xuất phát từ hai phía để hai đôi bàn tay nắm chặt đến lúc phải buông. Nhưng chia tay chưa hẳn là hết yêu hay chỉ đơn giản thói quen đã hình thành trong một thời gian dài khó bỏ. để rồi kẻ yêu nhiều hơn, kẻ khó dứt là kẻ mang lòng nặng trĩu ra khỏi mối tình song phương để tiếp tục tình đơn phương. Nếu tình đơn phương có thể “tỏ tình” hoặc “quên đi” thì ”đơn phương người cũ” chỉ có cách “vứt bỏ”. Nhưng nếu không thể “vứt bỏ” để tiếp tục bước con đường từng chung đôi để chợt nhận ra người đó đã không còn ở bên; tiếp tục an ủi, khích lệ bản thân “chờ đợi sẽ có ngày quay về”; tiếp tục huyễn hoặc bản thân ”nhọc công sẽ có ngày mủi lòng”. XIn lỗi nhé, không có đâu!