Con nhỏ ú ớ. Toi toi moi moi cái con khỉ gió. Nói tiếng Việt cho được việc nhà nước. Tôi im lặng một lúc khá lâu, đợi con nhỏ thấm đòn mới từ từ tấn công tiếp.
– Chuyện riêng của cô đáng lẽ tôi không nên dính vào, nhưng dù sao bà Tướng đã xem tôi như con cháu trong nhà nên. . . .
– Toi định làm gì?
Tôi nhún vai:
– Tôi sẽ trình lại với bà Tướng
– Toi dám. . .
Con nhỏ sợ quá hóa giận. Nó bỗng chĩ tay vào mặ? tôi hết còn toi moi theo kiểu tây con, nói như hét:
– Mày biết thân phận mày trong nhà này là gì chứ
Tôi không trả lời. Con nhỏ tiếp:
– Vú em, mày nghe chưa, vú em. . . Thanh niên sức dài vai rộng mà đi làm vú em, không biết nhục mà còn xía vô chuyện nhà chủ.
Tôi nhún vai:
– Nghề nào cũng là nghề, chẳng việc gì tôi phải xấu hổ, bộ cô tưởng tôi bị xúc phạm bởi những lời nói của cô chắc? Non, cô nhớ, thích tôi ở, không thích tôi đi. Riêng phần cô, dù tôi đi hay ở, cũng nát đòn là cái chắc.
Con nhỏ thấy tôi tỉnh queo, chẳng lấy gì làm sợ hãi trước những lời mắng nhiếc kiểu “Bà chủ non”của nó, bèn xuống nước:
– Anh. . . Anh đừng nói lại với mẹ tôi.
Tôi chậm rãi rút thuốc, châm hút. Ngửa mặt thổi vài hơi khói ra điều tay chơi rồi dằn từng tiếng:
– Được, nhưng phải có điều kiện.
– Gì cũng được, tôi sẽ đưa anh một số tiền.
– Tôi không cần tiền.
– Anh cần gì?
Tôi nhìn con nhỏ rất lâu, dùng tay búng mẫu thuốc ra ngoài cửa sổ. Tôi bước chậm đến chỗ nó đang đứng, bất ngờ vươn hai tay ôm chầm lấy nó:
– Tôi muốn thay ông Kha.
Vừa nói tôi vừa đè nghiến con nhỏ ra mặt bàn. Con nhỏ vùng vẫy cố thoát khỏi hai cánh tay của tôi.
– Bỏ ra, không tôi la lên bây giờ.
– La đi, tôi bị đuổi chẳng sao hết, nhưng còn chuyện cô và ông Kha!
Nói xong tôi cúi hôn con nhỏ. Nó xoay người cố tránh, tiếp tục kháng cự quyết liệt, nhưng không dám hé miệng kêu cứu.
Nhà giờ này chắc chắn không có ai. Bà Tướng cùng ông Tướng đã đi ủy lạo thương bệnh binh ở quân y viện tỉnh nhà. Thằng lại cái đang ngủ muộn, đêm nào hắn cũng cùng tôi quần đến tơi tả. Tôi nhờ phương pháp bế tinh nên chẳng sao, nhưng, thằng nhỏ thì ngất ngư, sáng mộtmột – một2 giờ chưa chắc dậy nỗi. Bọn lính hầu thì chẳng đứa nào dám bén mảng vào phòng đọc sách. Hai nhóc con đi học chưa về. . . Tôi yên trí lớn, tha hồ cưỡng hiếp con nhỏ. Sức lực tôi làm sao nó chống lại?
Tôi dễ dàng bứt đứt vòng xilíp nhỏ xíu mỏng dính bên trong chiếc váy đầm ngắn cũn cỡn của nó. Mu lồn con nhỏ no tròn, lông đen mịn, hai mép lồn chúm chím đỏ như son. Con nhỏ hấp dẫn quá, tôi hứng tình đến phát sốt, càng bị nó chống cự, càng cảm thấy bị kích thích tột độ. Nhất định phải đụ cho bằng được, không phải chỉ một lần mà dài dài từ bây giờ về sau. Tôi hạ quyết tâm.
Tôi rất tự tin, nghĩ, chỉ cần đút được cắ? vô lồn là xong, mọi việc sẽ “tuần tự nhi tiên”.
Cuối cùng sau năm ba phút, tôi thực hiện được mong muốn. Con cặc đã nằm sâu trong âm đạo con nhỏ. Dĩ nhiên nó vẫn chống trả quyết liệt, nhưng đã từng có kinh nghiệm với Tuyết xưa kia, và nhiều, quá nhiều bọn đàn bà, con gái sau này, tôi dùng mọi thủ thuật, khẩu thuật, “Dương vật”thuật. . . Triệt tiêu ý chí phản kháng trong đầu con nhỏ, dần dần đi dến chỗ buông thả, để mặc cho xác thịt lên tiếng. Sự việc đúng như tôi tiên liệu. Tới một lúc, nó hết chống cự, trái lại, bằng vô thức, nó biểu lộ sự hợp tác vơi tôi. Tôi đụ, rồi bú, rồi đụ, liên miên cả tiếng đồng hồ, hai ngón tay trỏ tôi bấm vào những huyệt đạo, lưỡi tôi xoắn lấy mồng dóc, cặc tôi cứng ngắc, liên tục vào nhanh ra chậm bốn phương tám hướng. Con nhỏ chắc đã qua nhiều trận giao tranh, nhưng nhất định chưa lần nào nó nếm mùi khoái lạc đến nơi đến chốn như hiện tại. Thành ra khi tôi ngừng chơi (vì con nhỏ chịu không nổi rên rỉ xin thôi ), thì nó đờ đẫn như xác chết, dù tôi vẫn chưa ra. Tôi vuốt tay dọc sống lưng nó, bấm ngón tay trên xương khu khiến con nhỏ giật nẩy.
– Anh ơi. . .
Con nhỏ bật kêu, tôi hỏi: