Càng ngày tôi càng “ăn khách”. Kinh nghiệm có thừa, sức lực đang trong thời kỳ sung mản, ngành nghề lại rất hợp với bản chất, vì thế bao giờ tôi cũng phục vụ tận tình thân chủ đến nơi đến chốn, có khi còn “vượt chỉ tiêu”nếu khách hàng thuộc loại “sạch nước cản”. Nhiều chị “độc quyền”tôi năm, bảy tháng, nhiều chị sau vài trận “thư hùng”thấy tôi chơi “đã quá”, bèn giới thiệu cho bạn bè cùng “hưởng”. Thành ra rất ít khi tôi thất nghiệp. Gần như không ngày nào tôi không “đi khách”, có ngày vài ba bận. Võ công tôi cũng đã lên đến mức thượng thừa nên chẳng hao tốn bao nhiêu sức lực. Từ ngày tiếp xúc bà Tư, được truyền cho một số “bí kíp”, cộng thêm công phu tập luyện kiên trì, tôi làm chủ được “chiến trường”có thể ra lúc nào cũng được. Chị nào tôi thây được, thích muốn cùng sướng chung, tôi ra. Chị nào thây không cân thiết tôi “ém”. Dĩ nhiên các chị làm sao biết được món võ “bế tinh”thần sầu này, cứ thấy tôi “làm việc”không ngừng mà người ngợm vẫn cứ phây phây phơi phới đâm phục lăn. Tiếng lành đồn xa, các chị tìm đến tôi càng lúc càng đông, có khi hẹn phải “lấy hẹn”trước những vài ngày.
Đúng là:
Rủ nhau tìm kẻ chơi sành,
Ba mươi sáu kiểu rành rành chẳng sai.
Nhìn bề mặt xã hội bao giờ cũng tốt tươi, lành mạnh, cũng kỹ cương đạo đức đâu ra đó, nhưng “có nằm trong chăn mới biết chăn có rận”. Tôi sinh ra trong một vũng lầy nhỏ là gia đình, vào đời lại tiếp xúc với một vũng lầy lớn hơn là xã hội thượng lưu, nên những sự thật tôi vẫn nhìn thấy, vẫn chung đụng – mà trong đó tôi là một đại biểu – đã khiến tôi không thể nào tin rằng còn có những điề? thiện mỹ.
Từ đó tôi càng trở nên sa đọa hơn. Hai chữ đạo đức là một “phạm trù”hết sức xa lạ, tôi chưa bao giờ băn khoăn tới điều mình đang làm là tốt hay xấu, đúng hay sai. . . Tôi chỉ làm khi tôi muốn mà đã muốn thì bằng mọi giá phải làm cho bằng được.
Cho nên khi tôi nhìn thấy mặt người đàn bà vừa bước xuống xe khoan thai đi vào nhà hàng – nơi tôi đang ngồi – ý định tìm cách quyến rủ bà ta nảy ngay trong đầu. Bởi ở thành phố này không ai không biết người đàn bà kia. Đó là một mệnh phụ đẹp về nhan sắc đã đành, còn đẹp hơn nữa về đức hạnh. Bà ta là vợ của ông tướng vùng, là ân nhân của bao gia đình binh sĩ nghèo khó, là “Mạnh Thường Quân?? hào phóng. Tôi chưa từng nghe tai tiếng nào dù nhỏ nhất về bà ta. Chính điều đó khiến ý định quyến rũ người đàn bà càng trở nên mãnh liệt hơn. Tôi muốn biết bà ta có phải là người có đức hạnh thực sự hay không, tôi cũng muốn biết cái hấp lực của mình mạnh mẽ tới mức nào.
Người đàn bà đã bước hẳn vào trong nhà hàng, bà ta đến cạnh một cái bàn đặt sát cửa sổ nhìn ra đường. Khuôn mặt người đàn bà nhìn nghiêng trông thật đẹp ngấn cổ dài đổ xuống vòng ngực nở. Tôi tưởng tượng nếu tấm thân đó được lột hết quần áo, trần truồng nằm tênh hênh phơi trên mặt nệm trắng, chắc chắn sẽ hấp dẫn vô cùng. Bỗng nhiên khắp người rạo rực, dương vật từ từ căng nở. Tôi đứng dậy tiến đến bàn bà ta.
– Thưa bà, cháu. . . Cháu có chút việc nhờ bà. . .
– Tôi?
– Dạ, thưa bà.
Người đàn bà ngước nhìn, thoáng một chút ngạc nhiên, nhưng cũng nở ngay một nụ cười:
– Cậu là ai? Tôi có thể giúp gì được cho cậu?
– Dạ. . . Bà cho phép. . .
– Cậu tự nhiên.
Tôi kéo ghế ngồi, cúi đầu buồn bả:
– Thưa bà, cháu xin ngắn gọn để khỏi mất thì giờ của bà. . . Cháu từ quê ra đây trọ học. . . Nửa tháng trước cháu nhận được tin cả nhà ở quê cháu bị tử nạn do VC pháo kích. . .
Tôi dừng lại, vận dụng hết khả năng diễn xuất làm cho nước mắt trào ra, rồi bàng một giọng nghẹn ngào bi thiết tôi tiếp:
– Bây giờ cháu bơ vơ một thân một mình, chẳng biết phải sinh sống cách nào. Hỏi qua chủ nhà trọ đã buộc cháu phải rời khỏi nhà ông ta. . . Bà. . . Bà giàu lòng từ tâm xin giúp cháu.
Tôi tiếp tục nức nở. Người đàn bà có vẻ thấm đòn. Bà ta thở dài:
– Tội nghiệp chưa. Vậy cậu muốn tôi giúp thế nào?
– Dạ. . . Có lẽ bà có con nhỏ. . . Cháu. . . Cháu. . . Xin bà giúp đở bằng cách cho cháu kèm các cô các cậu.
– À. . . Kể thì có mấy ông giáo chức bị động viên được ông nhà tôi mang về dạy cho bọn nó rồi, nhưng. . . Cũng được. . . . Cậu còn trẻ, bọn nhỏ có thêm bạn càng vui. . . Rồi giờ cậu đang ở đâu, tôi cho tài xế đến đón.
– Thưa bà, cháu cám ơn bà vô cùng. Khỏi làm phiền bà. Chiều nay cháu sẽ tới nhà bà.
– Cậu biết nhà tôi chứ?
– Dạ, thưa bà, trong tỉnh này ai lại không biết.
– Vậy được, về thu xếp đi, chiều nay tới nhé.
– Dạ. . . Xin phép bà.
Tôi đứng dậy cúi đầu thật sâu chào người đàn bà, trong bụng đang mở cờ nhưng khuôn mặt vẫn đẫm ướt một nỗi buồn thảm. Người đàn bà nói:
– Này, chắc cậu đang kẹt lắm phải không, cầm đở ít tiền mà xài. . .
Bà ta vừa nói, vừa mở ví trao cho tôi mấy tờ bạc 500. Tôi đưa tay cầm lấy, cảm ơn rồi rời chỗ ngồi chậm chạp bước ra đường, vẫn giữ dáng vẻ thểu não một đoạn khá xa vì tôi biết người đàn bà đang nhìn theo tôi. Đến khúc quanh đầu ngả tư, cầm chắc thoát khỏi tầm nhìn của bà ta, tôi nhẩy cẩng thích thú, vừa huýt sáo.