Ba kêu lên kinh ngạc, bà Tư giục:
– Ông chủ đọc đi.
Ba cầm xấp giấy, một tấm hình bọc nylon rớt xuống đất. Ông nhặt lên. Bỗng thốt kêu:
– Ồ. . . Ồ. . . Tại sao bà có hình ba tôi?
– Ông chủ đừng hỏi nữa cứ đọc xong xấp giấy kia sẽ hiểu hết.
Tôi nhận thấy toàn thân lạnh toát. Ba không hiểu, chưa hiểu, nhưng tôi thì hiểu.
Người đàn ông tên Tường trong hình là ông nội tôi. Là “thằng bạn”của “tên ăn mày”. Chuyện đó rõ như ban ngày.
Nhưng ông đâu phải tên Tường? Trần Mạnh Tường? Và ba nữa, ba cũng đâu phải tên Phan? Bây giờ tôi mới biết bà Tư quả có một thần cảnh giác rất cao, khi cao hứng kể chuyện cho tôi nghe, bà đã không quên thay đổi hai tên họ này để tôi khỏi nghi ngờ. Dù tài thánh tôi cũng không làm sao biết được. Và bây giờ điều tôi thăc mắc nhất. Một người như bà Tư tại sao lại xuống dốc đến độ phải đi ở đợ cũng đã sáng tỏ như đèn ôtô. Kết hợp mọi dữ kiện tôi không khó khăn gì tìm ra “Lôgích”của câu chuyện. Bà Tư gặp chị Hai trên xe lam, chị Hai tình cờ nhìn thấy tấm hình (chị nó đúng ngày nào chị chị cũng quét dọn trên bàn thờ làm sao không nhận ra hình ông nội tôi?) Nắm được đầu mối, bà Tư theo dõi tìm mọi cách lọt vào nhà tôi, rồi nhân cơ hội chị Hai bị đuổi, bà xin vào thế chỗ. Mấy tháng “nằm vùng”bà ta nắm hết mọi “yếu huyệt”của chúng tôi. Hôm nay, thấy thời cơ đã chín mùi, bèn ra tay.
Trong phòng đọc sách, ba tôi chăm chú đọc tập “hồ sơ”. Tôi nhận thấy càng đọc tay ba tôi càng run tợn. Cuối cùng ông ngẩng lên nhìn bà Tư:
– Ba của chị giờ ở đâu?
– Không xa đây lắm. Nhưng mọi việc ông giao cho tôi giải quyết. Thế hệ của ba tôi và thân sinh ông chủ đã qua. Bây giờ đến chúng ta những người thừa kế. O?g không muốn nhúng tay vào.
Bà Tư dừng lại một chút rồi trầm giọng:
– Ân oán đã 20 năm, tôi nghĩ, đã đến lúc nên cởi. Tôi với ông chủ chẳng thù oán gì nhau. Mục đích của ba tôi là mong ông chủ thay mặt cụ thân sinh trả lại cho chúng tôi số tài sản đã ghi trong giao kèo. Tôi nghĩ số tài sản đó so với cơ nghiệp hiện có của ông chủ chỉ đáng một phần nhỏ, phải không?
Ba tôi đưa xấp giấy lại cho bà Tư. Ông cúi đầu suy nghỉ thật lâu rồi cất giọng trầm buồn:
– Phải, chị nói phải, oán thù nên cởi không nên buộc. Tôi không ngờ đã có mộ thảm kịch như vậy xãy ra như thế vào những năm xưa. Chị hãy an tâm, cứ ở lại đây. Bây giờ vị trí của chị không còn là người ăn kẻ ở nữa, mà là khách là bạn của tôi. Chị rán chờ thêm một thơi gian nữa để tôi giải quyết xong chuyện gia đình rồi sẽ tính. Thật tình mà nói số tài sản đó không nhỏ như chị nghĩ đâu nó trên dưới một/3 cơ nghiệp này, nhưng nếu có nhiều hơn tô cũng rất vui lòng trao lại cho chị. 20 năm! Chắc chắn ông thân sinh của chị chịu nhiều đắng cay, và cả chị nữa, phải không? Tôi, tôi thay mặt người đã khuất trân trọng xin lỗi gia đình chị. Cũng nhân danh lời xin lỗi đó, tôi hứa sẽ trao lại cho chị số tài sản đó và phụ giúp chị xây dựng một cơ nghiệp khác.
Ông kết luận:
– Chúng ta lỡ thừa hưởng những đồng tiền bất chính, nhưng chúng ta sẽ dùng những đồng tiền bất chính đó vào những việc lương thiện và sống lương thiện giúp ích cho đời. Tôi nghĩ, như thế một phần nào chúng ta đã chuộc bớt những lỗi lầm của người xưa.
Tôi nhìn thấy một tia sáng rạng rỡ trên nét mặt của bà Tư. Chính tôi cũng bàng hoàng xúc động. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ câu chuyện kết thúc dễ dàng hợp lẽ đến thế. Lòng vui khấp khởi tôi rón rén rời chổ nấp, lên phòng.
Từ hôm đó ba thưa hẳn chuyện rong chơi bên ngoài, ông thường ở nhà và thường gọi bà Tư lên hàn huyên, tâm sự. Hai người xem ra rất tương đắc.
Ban đêm tôi vẫn mò xuống phòng bà Tư. Cuộc đời sóng gió của bà, những kinh nghiệm chăn gối, sự quyến rũ được tính toán cân nhắc trong từng động tác ái ân. . . Tất cả làm tôi chết mê chết mệt. Có thể nói, tôi thích làm tình với bà ta hơn cả với chị Hai và Tuyết nhiều lần Với chị Hai, với Tuyết tôi phải đóng vai kẻ hướng dẫn, ngoài việc thỏa mản chính mình, tôi còn có thêm nhiệm vụ đưa họ đến chỗ tuyệt đỉnh. Với bà Tư, vấn đề không còn “toán học”như thế. Mà qua quá trình hoan lạc, chuyện đó rất tự nhiên, bà Tư chẳng những biết cách đưa tôi đến “thiên đường”nhiều lần trong một cuộc “xáp trận”mà còn biết cách tự thỏa mản mình tới nơi tới chốn. Chưa lần nào làm tình với bà Tư tôi phải gắng sức cả. “Trận chiến”xảy ra bao giờ cũng hào hứng, tùy từng lúc, nó biến hóa khôn lường, tôi rất ít khi phải tốn sức và hao tổn chân khí mà khoái lạc tuyệt đỉnh thì vôbờ. Đạt đến trình độ võ công cao cường như vậy, hỏi tôi làm sao không mê bà ta cho được?
Sau lần nói chuyện với ba, bà Tư chẳng còn gì để giấu. Bà thường tâm sự với tôi về những ước mơ trong tương lai.
– Ngoài 40 tuổi rồi, chẳng có lạc thú nào trên đời tôi chưa được hưởng. Có lẽ đến lúc tu là vừa phải không Tú?
– Tú không biết, nhưng bà Tư nói, có tiền sẽ làm bà chủ, sẽ mua trai tơ, sẽ bắt chúng phục vụ chí chát suốt ngày đêm mà.
– Ừ mười mấy năm trước tôi có nghĩ thế thật. Khi ta bị đời vật, bị người hành, thường đâm ra phẫn uất muốn trả thù. Nhưng bây giờ đời sắp mở cửa cho tôi, người cũng tỏ ra có tình có nghĩa, tôi đâu còn lý do gì để phẫn uất?
– Trời sinh mỗi người mỗi tính, giống như Tú, tính dâm cũa bà thuộc loại ngoại hạng, nào liên quan đến chuyện phẫn uất hay không phẫn uất. Mục đích mua trai tơ là để thỏa mản lòng dâm kia mà.
– À. . . À Tú nói cũng có lý. Thế. . . Thế. . . . Tú có bằng lòng phục vụ tôi không?
– Bằng lòng quá đi chứ. Chưa bao giờ Tú đụ ai sướng như đụ bà Tư.
Bà Tư hờn mát:
– Thôi đi, đừng có vờ vịt. Tôi già cốc đế làm sao địch lại con Tuyết, mông đùi vú vê ngồn ngộn, hơ hớ. .
– Kinh nghiệm của Tuyết không bằng một/một0 bà Tư. Cái đẹp của thân thể, cũng nhan sắc chỉ để ngắm thì được nhưng khi xáp trận, muốn đến mức ăn thua, ba thứ lỉnh kỉnh đó vứt đi.
– Học làm kỹ sư bác sĩ thì khó chứ học đụ mấy hồi. Sẽ đến lúc con nhỏ Tuyết bằng mười tôi ấy chứ. Trông mặt, tôi biết, cũng thuộc nòi ngựa cái.
– Đợi đến lúc ấy hẵng hay, bây giờ chỉ có bà Tư là nhất.
Bà Tư cười:
– Nhất thiệt không?
– Còn hỏi.