Trí tưởng tượng còn đưa Liễu đi xa hơn, lạc vào những vùng đất chỉ có trong cõi mộng. Cứ vậy nó cứ rong chơi suốt đêm trong thế giới mộng ảo. Và nó thấy lòng vô cùng hả hê sung sướng.
Liễu nằm nướng đợi sinh hoạt của thành phố bắt đầu thực sự vào nhịp, nó trở dậy rửa mặt, mặc bộ quần áo mới, xuống phố. Suốt đêm không ngủ, Liễu hơi mệt và đói. Nó ghé xe phở chỗ góc ngã tư ăn ngấu nghiến một tô tái nạm gầu, uống vội một ly cà phê sữa đá hột gà rồi gọi xích lô đến cái nhà dượng đã cho địa chỉ. Xuống xe, nó đứng bên kên đường ái ngại nhìn ngôi biệt thự tọa lạc giữa một khu vườn.
“Thằng bạn “của dượng giàu thật.
Nhưng làm cách nào để gặp hắn? Nhà cao cửa rộng thế kia, đâu dễ dàng muốn xông vào lúc nào cũng được. Liễu đứng nhìn một hồi rồi đón xe về. Phải có kế hoạch chứ không thể tùy hứng được.
Trước khi lên phòng Liễu ghé tiệm photo đối diện photo ại tất cả các giấy tờ, kể cả tấm hình của thằng bạn, mỗi thứ làm 2 bản. Một tập sẽ gởi cho thằng bạn qua đường bưu điện sau khi đã xác định được chổ ở của hắn, kèm theo lá thư đề nghị với hắn một cuộc gặp gỡ tại địa điểm nào đó để thương thảo. Tập “hồ sơ”thứ hai nó sẽ mang trong người, để phòng khi bất chợp gặp “Thằng bạn”có thể mang ra thương thảo được ngay. Liễu tính xa, bản chính được gởi một nơi an toàn như ngân hàng, để nếu có bề gì, tang chứng vẫn còn nguyên vẹn và được ủy thác công bố.
Ngày hôm sau nó trở lại ngôi biệt thự. Lần này nó thơ thẩn trước cổng, kiên nhẫn chờ. Nếu thấy “thằng bạn”Liễu nghĩ mình sẽ nhận được ngay, bằng không thế nào cũng gặp người trong nhà. Liễu sẽ hỏi cho chính xác, sau đó thực hiện kế hoạch đã định.
Quả nhiên một người đàn bà mở cổng xách chiếc làn mây trong nhà mở cổng bước ra đường. Trông dáng vẻ bên ngoài chắc chắn chị ta chỉ là người làm trong gia đình, nó nghĩ nếu vợ hắn trẻ hơn thì năm nay cũng xấp xĩ tuổi dượng khoảng hơn 45 tuổi. “Bà chủ? nếu không nhỏ hơn thì cũng ngang ngữa. Bà này chắc chắn trên 50. Hơn nữa qua cách phục sức và mặt mày, “Bà chủ”không thể ăn mặc một cách xuề xoà như vậy được.
Nó bước tới trước mặt người đàn bà, cất giọng từ tốn:
– Xin lỗi bác, cho cháu hỏi thăm.
– Gì đó cô em?
– Dạ cháu muốn tìm một người có tên Trần Mạnh Tường.
Liễu ngừng nói, đưa cái địa chỉ nó đã chép lại trên một mảnh giấy nhỏ cho người đàn bà xem, rồi tiếp:
– Cháu ở tỉnh xa tới đây lần đầu. Theo như đị chỉ thì đúng là nhà này.
Người đàn bà cầm lấy mảng giấy chưa đọc đã lắc đầu:
– Ông chủ không phải tên như cô em vừa nói. Chắc cái địa chỉ sai, cô em coi lại coi.
Liễu thất vọng, một việc quan trọng đến thế này dượng không thể bất cẩn đến độ viết sai địa chỉ. Liễu suy nghĩ rất nhanh, cũng có thể hắn thay tên đổi họ. Biết hỏi cũng vô ích. Liễu cám ơn người đàn bà rồi rời xa ngôi biệt thự. Vừa đi Liễu vừa quyết định, chỉ còn một cách là chờ ở đây đợi người ra vào nhận diện. Liễu lẩn quẩn trước ngôi biệt thự tiếp tục nhẩm mặt tất cả mọi người cư trú trong nhà như thế trong một tuần liên tiếp.
Cái địa chỉ sai thât!
Nó tức tốc về quê lần nữa, mong tìm ra dượng để báo cáo công tác. Nhưng suốt mấy ngày lùng sục khắp nơi, tăm tích của gã ăn mày vẫn biệt vô âm tín. Liễu ở nán thêm một tuần, mở rộng địa bàn tìm kiếm qua các vùng phụ cận. Tại một ngôi làng phụ cận, Liễu được người dân sở tại kể lại cách đây khoảng một0 ngày – nghĩa là chỉ 3 ngày sau liễu rời xóm quê – người ta vớt được một người chết trôi, cái xác hai mắt đã mù, đôi chân teo tóp của người bị liệt, và con cu bị cắt cụt! Người ta đem chôn hắn ta trên một gò đất thuộc nghĩa địa của làng. Liễu nghĩ cái xác đó không ai khác ngoài dượng, nó bèn nhờ dân xóm chỉ đường ra gò. Đứng trước nấm mồ đắp đất thấp lè tè vắng tanh nhang khói, Liễu không cầm được nước mắt. Nó trở vô xóm tìm đặt một bia mộ đồng thời thuê người đắp lại nấm đất cho tươm tất. Trước khi rời làng Liễu mua hương đèn mang đế trước bia mộ người quá cố van vái, nó cầu cho hương hồn người quá cố sớm siêu thoát, cũng không quên cầu xin dượng nếu linh thiêng hãy phù hộ cho nó sớm tìm ra tên Tường.
Liễu chán nản trở lại thành phố tiếp tục bán phấn buôn hương và tự dò la tung tích của “thằng bạn”.
Cuộc đời Liễu những năm về sau có lúc tưởng như đã rơi tới đáy cung bất hạnh. Từ một con điếm ở khách sạn nó tuột dần xuống thành điếm hạng bét trong các khu phố bình dân.
Khi “Quân đội đồng minh”đổ vào Việt Nam. Liễu theo vài con bạn ra Qui Nhơn, xin vào làm việc tại một nhà tắm hới kiêm nghề đấm bóp, kiêm luôn thợ chọi.
Ngoài bọn khách chơi “Bản xứ”, Liễu đã tiếp xúc vô số bọn khách ngoại quốc, Đại hàn, Phi luật tân, Trung hoa quốc gia và nhất là bọn Mỹ. Bọn lính viễn chinh này ăn chơi rất trác táng và dĩ nhiên cũng rất hào phóng. Liễu dần dần khấm khá ra, tiền bạc tương đối dễ chịu. Nhưng thay vì để dành của cải để trở thàng bà chủ như mơ ước, Liễu lại sa vào một đam mê khác: cờ bạc. Thành ra tuy nghề nằm ngửa tuy được mùa. Liễu vẫn chẳng bao giờ có dư. Có khi vừa tiếp xong một lúc năm thằng Mỹ, nhận của chúng nó một xấp tiền bề bộn, vậy mà chỉ vài tiếng sau đã đi xin hoặc mượn mấy con bạn mấy chục bạc ăn trưa, ăn tối!
Bọn lính viễn chinh mang theo vào các nhà chứa nhiều kiểu chơi tân kỳ. Liễu đã từng cùng chúng nó đụ hội đồng một lúc 4 – 5 thằng, 4 – 5 con, sau khi được đổ vào bao tử cả lít rượu, đã hít vào phổi cả ký cần sa. Trong cơn say của rượu và thuốc, Chuyện hành lạc thật thống khoái. Đứa này bú đứa kia, đứa kia bú nọ. . . Làm thành một vòng tròn có khi cả mấy chục mạng, xen kẽ một trai, một gái. Bú liếm chán một thằng đụ 2 – 3 con hoặc một con tiếp 4 – 5 thằng. Đứa đụ lỗ lồn, đứa đút lỗ đít, đứa thọc vào mồm chưa kể hai tay nắm hai con cặc khác cương cứng bóp nắn xoắn xuýt. Mỗi lần chúng nó xuất tinh, khí bắn tung tóe khắp mặt mũi thân thể. Liễu có cảm tưởng như đợc tắm bằng tinh trùng.