VN88 VN88

Nếu biết sướng thế này em đã cho anh làm lâu rồi

– Em không hiểu.
– Cô ngu quá Trung tâm bài trừ hoa liễu. Đĩ mà không biết trung tâm thì cũng giống như thợ mộc không biết đục, biết bào, đàn ông không có cặc, còn làm ăn mẹ gì?
– Cho em tiền em đi chích thuốc, vào đó xấu hổ lắm.
Thằng giang hồ đưa hai tay lên trời cười hô hố:
– Quỷ thần ơi, làm đĩ mà còn sợ xấu hổ?
Rồi hắn trừng mắt:
– Đụ mẹ mày, đỏng đảnh vừa vừa thôi chứ, tao tống ra ngoài đường bây giờ. Tiền, tiền bộ mày không ăn, bộ thằng quản lý cho ở chùa chắc?
Thằng giang hồ nó xong sầm sập bước ra cửa, biến xuống đường. Còn lại một mình, Liễu càng lúc càng hoảng sợ. Phải làm sao đây? Cơn buốt nhức đã lên đến cực điểm. Liễu không thể nào đái được nữa. Ngồi yên một chỗ cũng không thể, có hàng triệu mũi kim thường trực đâm tứ phía trong âm đạo.
Bóng tối phủ xuống. Liễu quay quắt với cơn đau. Nó thức trắng đêm chờ tới sáng. Con nhỏ đi “làm”về chưa kịp thay quần áo đã bị Liễu ôm chầm khóc nghẹn:
– Tao bị một thằng khốn kiếp truyền bệnh, nó hành tao cả đêm không chợp mắt được. Mây giúp tao. . . .
Con nhỏ hỏi:
– Mầy đã cho anh Bốn hay chưa?
– Rồi, ảnh biểu tao vào trung tâm.
– Thì vào đi, còn chờ gì nữa?
– Tao xấu hổ.
– Đụ mẹ, cùi còn sợ lở. Không vào, để biến thàng ổ giòi à?
Nói xong nó tức tốc lôi Liễu xuống đường đón xích lô đến trung tâm.
Liễu đã từng nghe nói đến bệnh hoa liễu và những biến chứng, nhưng chẳng thấm vào đâu so với những hình ảnh thấy được ờ trung tâm trong non nửa tháng điều trị. Liễu đã nhìn thấy những âm hộ lở loét bị ăn rỗng như một miệng chén, mủ máu trào ra dầm dề ngày đêm. Liễu từng nhìn thấy những thân thể vằn vện những đồng tiền đỏ ửng lõm sâu vào trong da, bốc lên một mùi hôi đến ngạt thở. Liễu từng nhìn thấy những đôi mắt mù, những đầu vú khuyết, những hàm răng rụng trơ nướu vì sự tàn phá của giang mai.
Nửa tháng đối mặt thường trực với bao nhiêu kiếp đời mạt hạn. Liễu xanh xám hãi sợ. Liễu thất thần mất ngủ. Đó là chưa kể cách đối xử tàn tệ của y tá, bác sĩ với con bệnh. Họ xem con bệnh không hơn súc vật bao nhiêu. “Ra”giường không buồn thay, cơm nước không buồn mang đến, kim chích đã cùn không thèm thay, lụi vào da thịt đau như dùi sắt lụi thịt nướng!
Lần khám cuối cùng Liễu được cấp giấy chứng nhận đã hoàn toàn bình phục. Nó vội vã thu vén đồ đạc ra khỏi trung tâm. Liễu đi như chạy, không dám quay đầu lại nhìn. Nó đón xích lô về ngay khách sạn. Nửa tháng nằm điều trị Liễu vẫn lấy làm lạ thằng giang hồ không thăm viếng nó còn có lý, nhưng con nhỏ tại sao cũng không?

Chẳng hiểu trong thời gian Liễu vắng mặt hai đứa nó sống chết thế nào.
Nỗi thắc mắc của Liễu được giải đáp ngay khi lão quản lý vừa thấy mặt nó:
– Phòng có người khác thuê rồi?
– Anh Bốn với con Như đổi chỗ rồi à?
– Đổi cái con khỉ. Vào khám Chí Hòa mà hỏi. Mày hêm lắm đó.
Liễu hoảng:
– Tại sao?
– Tống tiền, cướp của. Có vay có trả chứ
– Bố nói thật?
– Tao giỡn với mầy làm gì?
Liễu đứng chết trân. Trong túi không còn một đồng cắc, nó phải sống cách nào đây? Liễu nhìn lão quản lý cầu cứu:
– Bố cho con thuê một phòng khác.
– Tiền đâu.
– Con. . . Con trả sau.
– Thôi đi, thằng Bốn còn thiếu hai tháng chẳng lẽ tao vào Chí Hòa đòi cai ngục?
– Con trả sau mà, chỉ tối đa một tuần con thanh toán đủ mà.

Lão quản lý nhìn Liễu. Con nhỏ sau một0 ngày nằm nhà thương đã đỏ da thắm thịt trở lại. Bỗng nhiên lão động tình. Lão nheo mắt:
– Mầy hứa chắc?
– Dạ chắc.
– Được thấy mày bơ vơ tao không nỡ, nhưng. . . Tao có điều kiện.
– Bố nói đi.
Lão quản lý ngoắc nó lại gần nói:
– Thỉng thoảng tao cần mày cho tao.
Tưởng chuyện gì. Liễu bây giờ đã là một con điếm thêm lão hay thêm hàng trăm đứa khác thì cũng chẳng hơn kém gì. Nó mừng lắm, gật đầu lia lịa.
– Chưa hết tao giới thiệu khứa cho mầy, chia đôi.
– Bố ép con quá chừng, ba bảy thôi bố ơi.
– Đồ ngu, bộ tiền phòng mày không tính hả.

VN88

Viết một bình luận