Con em vẫn tiếp tục khóc. Thằng anh cuống quít xoay vòng vòng chung quanh, hết vuốt tóc, hôn môi đến bú vú, xoa lồn, cố làm cho con nhỏ nứng trở lại. Nó vạch hai mép lồn nhìn sâu vào bên trong cố tìm cái nguyên nhân chó chết nào làm con nhỏ đau. Một tí máu loang ra bàn tay, thằng anh vội liếm sạch, nó ngại con em nhìn thấy sẽ khóc lớn hơn. Chiếc lưỡi mềm mại của thằng anh như một miếng nhung êm ái quấn quít trên mép lồn, trên mồng đóc khiến cơn đau dịu dần, dịu dần. Con cặc của thằng anh vẫn căng cứng ngắc, nó nứng lắm nhưng chưa dám đụ tiếp. Cuối cùng không chịu nổi nó đút con cặc vào lồn con em từ từ rồi nhắp lồn con em thắt bóp liên tục nuốt lấy khúc thịt cứng vuốt ve mơn trớn. Thằng anh sưóng quá nhắp mạnh hơn, nó sắp ra, nó há miệng hỗn hễn:
– Em ơi. . . Em. . .
Con nhỏ nhổm dậy vội đưa tay cầm con cặc thằng anh đưa vào mồm mút tinh khí tuôn trào. Con em liếm sạch, liếm hết. Chẳng có mùi vị gì hết, chỉ cảm thấy nhơn nhớt trong cổ họng.
Ngày hôm sau hai đứa lại mần mò đụ, con nhỏ lại đau.
Cứ thế thêm bốn năm ngày nữa, cơn đau của con em vơi dần, vơi dần. Cho đến khi hết hẳn thì nó bắt đầu cảm thấy sướng. Trong những ngày này hai đứa vẫn thường cúp cua những giờ chót mò về phục kích tía và Liễu. Chúng vừa xem hai người biễu diễn vừa ghi nhớ những kinh nghiệm, để rồi khi họ ra chợ, chúng liền lặp lại y chang bài bản.
Một tháng sau hai anh em đã trở thành lảo luyện. Chúng đụ liên miên. Con em càng đụ càng nẩy nở, vú sưng cao hơn, đã nổi thành gò, mu lồn cũng nung núc một đống. Riêng thằng anh xuống sắc thấy rõ. Nó ốm đi dễ chừng 4, 5 năm ký lô, da xanh mướt, mắt lờ đờ như mắt cá ươn. Trong lớp, nó thường ngủ gật, bài giảng của thầy cô không chui được một chữ vào cái đầu đậm đặc những chuyện gái trai dục lạc. Thằng anh vốn đã học dở càng dở hơn. Dĩ nhiên những tháng sau đó nó chiếm giải quán quân về môn đội sổ. Theo đà xuống dốc kia, duyên nợ với chữ nghĩa chắc chắn sẽ chẳng còn gắn bó với thằng anh một ngày không xa.
Gã ba tàu mê Liễu đến ngẩn ngơ. Vợ lão thì ham làm tiền. Cả hai chẳng ngó ngàng gì đến hai đứa nhỏ. Riêng Liễu ban đầu thấy thằng anh như một xác chế? biết đi tưởng nó bệnh, nhưng sau đó Liễu khám phá ra mối quan hệ loạn luân giữa hai anh em.
Sự thật Liễu đã nghi ngờ, khi thấy hai đứa trước kia gấu ó, chửi rủa nhau, nhưng bây giờ bỗng dưng trở nên chững chạc hơn an nói giữ mồm giữ miệng gọi nhau bằng anh em âu yếm. Nhất là con em mỗi khi nhìn thằng anh. Tia mắt nó toát ra một vẻ gì vừa lẳng lơ vừa đắm đuối, tia nhìn chỉ có thể có giữa hai kẻ yêu nhau. Đó là chưa kể thân thể nó, bổng phát triển quá nhanh chóng. Liễu đã qua đoạn đường này nên nhận ra ngay. Điệu này nhất định con nhỏ đã có hơi trai, và đôi mắt kia, cách xưng hô kia. . . . Chém chết chúng cũng còn cười nhau chí chát. Liễu mĩm cười thích thú. Nó tưởng một5 tuô? được nếm mùi đời đã là sớm lắm, không ngờ bọn con nít thành phố còn tiến bộ hơn, biết đụ ngay từ tuổi một3, lại đụ ngay với anh em ruột thịt.
Liễu muốn xác địng mối nghi ngờ của mình là sự thật. Nên một bữa nó xin bà chủ về nhà. Nó dùng chìa khóa riêng mở cửa rón rén bước vào. Liễu đứng yên một lát cho quen với bóng tối và vểnh tai nghe ngóng. Chung quanh vắng lặng như tờ. Liễu nghĩ, chúng dẫn nhau ra ngoài rồi chăng? Bỗng nghe trên gác có tiếng động lịch kịch, và tiếng thằng anh:
– Hôm nay anh mệt, em đụ anh nhé.
– Cả tuần rồi cứ than mệt mãi, bắt em đụ hoài.
– Em là con gái muốn bao nhiêu cũng được, nhưng anh con trai, ngày nào cũng đụ, cũng ra, phải mệt chớ.
Liễu rón rén bước chân lên thang gác, cẩn thận trồi lên nhìn.
Thằng anh nằm ngửa dạng chân. Con cặc tuy nở lớn nhưng vẫn chưa được cứng lắm nằm vắt qua một bên. Con em cầm lấy, vừa thụt vừa kê miệng liếm qui đầu, thằng anh đưa tay vuốt ve lồn con em bóp nắn. Bỗng con em nhả con cặc ra nói:
– Anh đừng xoa bên ngoài, chẳng sướng, làm như tía đi, thọc vào lỗ lồn, lỗ đít em mới sướng.
Làm như tía đi. Liễu giật mình. Chúng biết rồi à? Chúng biết mình an nằm với tía chúng rồi à? Làm sao chúng biết được? Có lẽ cả nhà ngủ chung trên này, chúng nhìn thấy gã ba tàu đụ vợ.
Thằng anh làm theo lời con em nói thì con nhỏ rống lên:
– Sướng. . . Sướng. . . Thọc mạnh anh ơi. . . Em đã quá anh ơi. . .
Thằng anh bật cười:
– Sao em rên giống y chang chị Liễu vậy?
Liễu lại giật mình. Lần này thì không cần đoán già đoán non nữa rồi. Quả thật chúng đã biết chuyện mình ăn nằm với gã ba tàu. Nhưng chúng biết từ bao giờ? Chết thật, nếu không tìm cách ngăn chận, thế nào cũng đến tai mẹ chúng nó. Liễu không còn bụng dạ theo dõi cuộc truy hoan nữa. Nó xuống thang, trở ra chổ bán hàng. Suốt buổi chiều và cả đêm. Liễu không ngủ được. Nó suy nghĩ tìm cách “Hóa giải” nguy cơ.
Nói với gã ba tàu?
Không được. Gã ăn nằm với Liễu chuyện cũng bình thường, từ xưa đến nay chuyện đó phổ thông đến độ chẳng còn gây ngạc nhiên cho bất cứ ai. Nhưng anh em lấy nhau thì rõ ràng với truyền thống luân lý của chủng tộc, gã ba tàu chắc chắn sẽ khó lòng chịu đựng nổi. Chắc chắn gả sẽ phản ứng mạnh. Chuyện sẽ đổ bể tùm lum, hai đứa nhỏ thễ nào cũng khai ra mối quan hệ giữa Liễu và gã ba tàu, mẹ chúng sẽ “làm thịt”chứ chẳng chơi. Hay cứ để sự việc “Tuần tự tiến triển”.
Cũng không được. Anh em chúng đụ nhau, kể cả cha mẹ vợ chồng con cái một đống rối nùi, mặc xác chúng nó “Đèn nhà ai nấy sáng”, chẳng sứt mẻ gì đến đời sống riêng tư của Liễu. Từ ngày ra đời, Liễu từ bản chất đã là đứa khôn lanh giảo hoạt, thêm vào đó nếm mùi dục tình quá sớm, lại lăn lóc tự nuôi thân, nên đã nhanh chóng vở lẽ bài học “Phớt tỉnh”đáng giá mà không phải ai cũng có cơ hội thủ đắc. Nhưng con em ngày càng rượng đực, thằng anh càng ngày càng xanh xao gầy ốm. Thế nào rồi cũng có lúc thằng anh hết chịu nổi, hoặc một đứa hớ hênh để lộ. Thế là câu chuyện sẽ dính chằng với nhau, hết chối!