Hai mắt nó rơm rớm: “Anh nói thật chứ. Tôi. . . Tôi không tin anh đâu. ““Em tin hay không sự thật vẫn sờ sờ ra đó. Ngày mai em cúp cua một buổi giả vờ đi học rồi quay về nhà, khoảng 9 giờ, sẽ biết ngay. “Tôi nói xong làm mặt nghiêm, chào Tuyết rồi leo lên xe phóng đi. Tôi đoán Tuyết sẽ đứng lặng người trên lề đường ít nhất một, 2 phút, choáng váng vì cú đấm tôi vừa phóng ra. Thế nào nó cũng sẽ làm theo lời tôi. Tôi cầu mong cho này mai ba làm sẽ đến ân ái với dì Hoa. Hôm sau ba vừa lái xe ra đi, tôi lập tức nhào xuống phòng khách ngồi chờ. Tôi hy vọng buổi sáng hôm nay thể nào ba cũng sẽ ghé dì Hoa. Quả nhiên, chỉ một tiếng đồng hồ sau chuông điện thoại reo tiếng Tuyết bên kia đầu dây nghẹn ngào: “Anh Tú. . . Em thấy rồi. . . “Tôi giả bộ ngây thơ: ”Em thấy cái gì?”“Thì ba anh với mẹ đụ nhau. . . “ ”À. . . À. . . Đấy, em còn bảo anh đặt điều nữa không? mà là sao em thấy?”“Em. . . Cúp cua đứng chổ ngả tư. . . Mà thôi, để gặp anh em sẽ kể. Em đang dùng diện thoại dưới phòng khách, nhỡ họ xuống bắt gặp thì khổ. Anh Tú, anh đến đón em đi. “Tôi thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch xem như thành công già nữa. Tôi nói Tuyết ra đầu đường đứng chờ sẽ đến ngay. Tôi đưa Tuyết về nhà mình. Suốt trên đường đi Tuyết rấm rức khóc mãi. Tôi luôn miệng dỗ dành, nói từ từ anh em mình sẽ tìm cách tính. Điều cần thiết là đừng cho mẹ tôi và ba tuyết biết. Chuyện sẽ trầm trọng không cách chi gỡ được. Tuyết hỏi tôi, giọng run run, mặt đẫm lệ: “Nhưng làm sao gỡ, tính làm sao anh? “Tôi trả lời: “Anh đang nghỉ đây, giờ thì chưa ra nhưng nghĩ từ từ sớm muộn cũng có giải pháp. ““Sớm muộn là bao giờ?” “Làm sao anh dám quả quyết là bao giờ. Anh cũng đang sốt ruột đây. “Tôi mở cổng cho Tuyết. Nghĩ, chắc chắn giờ này mẹ đang lăn lộn với gã thanh niên dưới nhà kho, tôi tha hồ làm mưa làm gió. Lòng tôi như lửa đốt. Sự thèm khát bấy lâu nung nấu, giờ nhìn thấy Tuyết mơn mởn trước mắt tôi chỉ muốn vồ lấy nhai ngấu nghiến. Nhưng tôi cố nén, vì biết sẽ không thể hấp tấp được, hư chuyện ngay. Kế hoạch sắp đặt như thế này mà xôi hỏng bỏng không thì chỉ có nước trào máu họng mà chết. Vừa đặt đít xuống salon. Tuyết lại hỏi: ”Làm thế nào anh?”“Này cô bé, chùi nước mắt nước mũi dùm anh. Nhỡ mẹ anh về thấy hỏi lý do thì phiền lắm!”Tuyết vội vàng đưa chiếc khăn mùi xoa lên chậm mắt. Tôi nói: “Lên phòng anh, mình nói chuyện. “Tuyết lắc đầu: “Nói ở đây cũng được, em không lên đâu. “Tôi biết nó đang nghĩ lại kỷ niệm cũ. Nhưng tôi dụ: “Lên đó kín đáo, chẳng ai nghe. Chuyện này càng bí mật càng tốt. Nói ở đây anh ngại quá. Bà người làm mới tò mò lắm. “Cuối cùng, có lẽ nghĩ đến sự an nguy của hạnh phúc gia đình, con bé đành nhắm mắt đánh liều theo tôi lên phòng. Tôi mừng thầm vì lại bước thêm được một bước dài trong kế hoạch. Tuyết ngồi xuống chiếc ghế hôm trước nó đã ngồi, hai tay xoắn lại đặt trong lòng.
Tôi đến cạnh Tuyết, đặt tay lên vai nó. Tuyết thu người nhỏ lại, sợ hãi. Tôi nói: “Nào bây giờ Tuyết kể anh nghe em đã thấy những gì?”Tuyết ngập ngừng một chút rồi lại rơm rớm nước mắt “Em chờ chỗ ngã tư đến gần mười giờ thì thấy ba anh đậu xe cách nhà em khá xa bước xuống đi bộ. Đợi ổng vào một lúc lâu em băng qua đường dùng chìa khóa riêng vào theo. Phòng khách vắng tanh chẳng có ai, em rón rén bước lên lầu, đứng trước cửa phòng mẹ, cúi nhìn qua lỗ khóa. . . ““Rồi sao nữa?” ”Thì. . . Thì. . . “Tuyết ấp úng đỏ mặt. Tôi xoay ngiêng người cố giấu nụ cười. Còn trăng với sao gì nữa. Lại những màn cụp lạc du dương mà ba đã kể cho chị Hai nghe, ba đã từng làm với chị, với mẹ. Tôi bỗng quỳ xuống chân Tuyết nắm hai bàn tay nó bóp nhè nhẹ ngước lên nhìn đắm đuối: “Tuyết ơi. . . Anh đâu có nói xạo phải không?”Tuyết rút hai bàn tay giấu ra sau lưng: ”Anh đứng dậy đi. . . . Làm sao? Anh nói đi?”Chẳng làm sao hết. Tôi nghĩ, mặc xác ba với dì Hoa, mặc xác mẹ với gã thanh niên, mặc xác em với tình thương nhì nhằng máu mủ. Tôi đang nóng ran cả người, đang mờ mắt trước tấm thân tròn trịa dậy thì. Từ ngày có tí hơi trai. Tuyết nẩy nở trông thấy. Hai gò vú đã nhô cao căng nở, vòng hông đã đẫy đà, chiếc áo dài trắng xẻ nách cao để lộ một khoảng da trắng muốt, cái quần satanh căng láng trên hai bắp đùi, vòng xilíp mini ẩn hiện. . . . Càng nhìn tôi càng thấy rạo rực, đến muốn ngộp thở. Tôi vùng đứng dậy vòng tay ôm Tuyết: “Tuyết ơi. . . Anh yêu em. “Tuyết hốt hoảng dẫy nẩy vùng ra: “Anh Tú. . . . Không. “Nhưng đầu óc tôi đã đầy ắp những cảnh tượng dục lạc. Tôi điên cuồng siết chặt vòng tay. Tôi hổn hển: “Tuyết. . . Tuyết. . . Cho anh. ““Không. . . . Không. . . Tôi la lên bây giờ. . . ““Chẳng có ai ở nhà hết, em la vô ích. ““Anh Tú. . . Buông ra. . . Trời ơi. . . Buông ra. . . “
Tuyết càng gào thét tôi càng bị kích thích. Tôi đưa tay bịt miệng nó, đẩy nó ngả xuống sàn nhà, chồm người đè lên mình nó. Hai chân Tuyết quẫy đạp cuống cuồng, hai tay cào cấu, đấm đạp loạn khắp mặt mũi tôi. Mặc. Tôi điên rồi, nứng quá rồi, phải đụ, dứt khoát phải đụ, bằng giá nào cũng phải đụ cho được. Tuyết chống cự rất quyết liệt, chiếc áo dài rách toạt một bên nách. Nhưng làm sao địch lại sức lực trai tráng của tôi. Cuối cùng cái quần của Tuyết cũng bị tôi tuột ra, hàng nút bóp của chiếc áo dài đứt bung. Tuyết trần truồng dưới thân thể tôi chỉ còn vỏn vẹn chiếc xu chiêng nhỏ mỏng manh trên ngực. Hai chân đè nghiến hai bắp đùi Tuyết, mặt áp vào mặt nó. Tôi bẻ một tay Tuyết quặp ra sau, tay kia thò xuống bóp lồn nó. Tôi bóp say sưa mạnh bạo. Tôi bóp đê mê sướng khoái. Mấy tháng rồi không được sờ lên chỗ phần thịt mềm mềm nhơn nhớt, nham nhám lông lá, tôi ngây ngất tận hưởng, dù Tuyết gào thét tuyệt vọng, dù tay còn lại của nó bấu sướt cả mặt tôi. Mặc. Tôi không thấy đau mà cũng chẳng thấy sợ. Phòng tôi đã đóng kín cửa, hơn nữa mẹ còn đang bị gã thanh niên làm cho chết ngất đến đạn đại bác rơi trên nóc chưa chắc là bà đã biết, huống hồ tiếng kêu cứu của Tuyết bây giờ thoi thóp đứt hơi. Khi tôi đút được cặc vào âm đạo Tuyết thì nó đã rã rời, kiệt lực đến độ không còn biết đau. Đây là lần thứ 2 tôi đụ nó.