Đêm hôm đó ngũ giác của tôi được chiều chuộng tràn trề. Mùi lồn, mùi cặc, mùi đụ quyện đầy không khí, một tu)m lễ sau chưa chấc đã phai. Tôi hít đằy buồng phổi, cái mùi hăng hăng mằn mặn ấy làm tôi không biết phải trái gì nữa mà chỉ
hành động theo bản năng.
Một tuần lễ trên thành phố Đà Lạt mù sương tôi đã được đụ đéo thỏa thuê, mặt mũi tôi phờ phạc, lưỡi muốn thụt lại, long cả đầu gối, lưng sắp gãy, đầu cặc gần lột da nhưng mà bảo tôi ở lại thêm một tuần nữa tôi cũng vỗ tay chiu liền. Đụ chẵng nổi hay không cần đụ, nội chỉ nhìn những tấm thân trần truồng bốc lửa, tôi cũngđã đời, khoái chí như đã sống đủ một đời người.
Mùa Xuân năm 1973, hai cô nàng Lan, Xuân bỏ học ntla chừng rủ nhau đi lấy chồng. Xuân lẩy một tay bác sĩ quân y, còn Lan lấy một tay thẩm sát viên cảnh sát. Hai ả chỉ báo qua loa cho tôi biết và hứa nếu có dịp sẽ gặp lại để cùng nhau vui thú. Chị Minh Nguyệt theo chồng đi nhận chức tỉnh trưởng một tỉnh ở miền Trung. Thế là Sàigòn vắng đi một số cái lần khoái đụ. Tôi cũng ít gặp vợ chồng chị Thanh Quang vì họ nhảy ra hô hào chính trị, liên hiệp hòa giải gì đó, nên họ rất bận. Anh Nghĩa cũng nhảy ra chính trường, thườngvấng nhà luôn, lại còn chạy chọt áp phe nhiều thứ. Chỉ còn tôi và chị Thu Hà mỗi cuối tuằn vẫn quấn quít bên nhau.
Chị Thu Hà đưa tôi đi chơi khắp nơi. Những nhà hàng nổi tiếng nhất. Những khách sạn đất tiền nhất. Những vũ trường ttrng bừng nhất. Những động điếm sang trọng nhất. Chị bỏ tiền cho tôi chơi gái, cho tôi được hưởng thụ. Tôi có hỏi lý do gì chị tử tế với tôi như vậy. Chị trả lời:
– Những lúc làm tình với chị, thái độ của em quý mến, trân trọng chị vô cùng. Chị rất cám ơn em. Mình cùng sống trên một quê hương, một miếng đất nhưng có hai cuộc sống khác biệt. Em đang còn trẻ, lại đẹp trai, có khả năng làm tình dữ dội, lại biết quý trọng đàn bà, sau này sẽ chẵng có ai phụ em đâu. Chị tiếc rằng chị đã sinh ra trước em nhiều lắm. Tình hình đất nước như thế này có lẽ chị sẽ đi xa.
Khuôn mặt chị Thu Hà ưu tư. Giọng chị buồn như lời trối trăn. Tôi ngậm ngùi hỏi:
– Chị sắp đi đâu? Em sẽ không bao giờ được gặp chị nữa sao?
Chị Thu Hà cười buồn:
– Em đừng bận tâm gì về chị. Chẳng ai biết được ngày mai thế nào. Mình gặp nhau lúc nào hay lúc ấy, nhưng tấm lòng của em lúc nào chị vẫn ghi nhớ.
Chị Thu Hà nhìn tôi rồi lại nhìn xuống bàn tay mình. Ngừời chị ẻo lả, đẹp như một cánh ngọc lan. Chị là người đàn bà nhiều nữ tính nhất trong những người đàn bà đã đến với tôi. Nhìn cần cổ thiên nga trắng ngần của chi, trí óc tôi lại thoáng về những lúc làm tình vởi nhau, thân thể chị trần truồng trắng phau như bạch ngọc và lòng tôi lại nôn nao thèm muốn chị. Tôi ước ao chị cũng thèm muốn tôi. Tôi sẽ đụ chị hoài. Tôi muốn đụ chị mãi. Đụ chị cho đến khi trời long đất xụp. Vì đụ chị là sướng nhất. Chị để cho cảm xúc chị trôi theo, trôi mãi theo bàn tay dẫn dắt, theo con cặc lèo lái của tôi. Chị làm cho tôi tưởng mình là người đàn ông hoàn toàn nhất, hào hiệp nhất, ban phát tình yêu cho chị tràn trề nhất trong những lúc đụ nhau. Tôi không thích những người đàn bà thích chủ động trong lúc ái ân làm tôi bực mình, nhiều khi có muốn ra cũng ra không nổi. . .