VN88 VN88

Nằm ngửa bướm nàng tận hưởng màn bú liếm

Chị Thu Hà đứng dí sát lồn vào mặt tôi cho tôi bú. Lan cưỡi tôi, ngồi chà chà môi lồn và mòng đóc trên sống lưng, xương gáy tôi. Xuân và chị Bạch Diệp lòn đầu dưới bụng tôi, người bú vú, người bú cặc. Chị Minh Nguyệt bành lỗ đít tôi ra, cho 2 ngón tay vào mà thọc. Chị Thanh Quang quỳ sau hai chân tôi, tay nâng hai trứng dái, ngậm trong miệng rồi nhả ra, roi nút, rồi liếm, ôi thôi. . . tôi muốn chết. . . thần kinh tôi thác loạn, thần hồn lôi đão điên. Họ thích thú sống loạn yêu cuồng với tôi suốt đêm. Tôi xuất đến 5, 6 lần. Bảy giờ sáng tôi lăn ra ngủ như chết mặc kệ cho họ bú mút, chọc quê khều móc, con cặc của tôi vẫn dịu dàng nằm sát một bên bụng, cùng tôi chìm trong một giấc ngủ bình yên vô tội.

Những ngày kế tiếp tôi bi lạc vào mê hồn trận. Tôi không ý thức đựợc thời gian. Ban ngày cùng họ đi ăn chơi, thăm mọi thắng cảnh mà ngtrời tôi nhẹ bỗng, chân bứớc lâng lâng. Hễ có tí thì giờ nào là mắt tôi xụp xuống ngủ bù. Nhtrng cứ tối đến là mắt tôi lại ráo hoảnh. nhìn những thân hình liêu trai yêu mị chờn vờn trước mặt, những đòi hỏi dục tình lại ngổn ngang chổi dâv. Tôi hôn, tôi bú, tôi đụ đến tê mê cảm xúc. Tôi tưởng mình như một đấng quân vương vĩ đại. một vị thần tối cao của tình yêu đang ban phát rộng rãi, gieo ơn mưa móc xuống cho đám phi tần, đám đàn bà hèn mọn đang đói đụ khát tình.

Trời Đà Lạt ẩm ướt. Ngoài phố tiếng người gọi nhau ríu rít, những bước chân đập dồn dưới ánh điện vàng. Trong những bộ quần áo mùa lạnh. những mảnh áo mímteau. pardessus. khăn lạnh quần cổ thiên hạ rủ nhau đi tắm nước nóng. Qua
khung cửa kính, cửa chớp mờ đục, tôt thấy nhũng hàng thông lao chao. uốn lả theo tiếng gió rít. Tôi hạnh phúc biết bao. tôi có phước biết bao trong ngôi nhà sang trọng. lrong càn phòng ầm cúng có tiếng lửa tí tách reo vui. chung quanh
mình có những tấm thân vệ nữ sẵn sàng bốc lửa đốt tôi thành bụi. Tôi là Út Lượm lạc lối đào nguyên, và Út Lượm bảnh lắm cứ miệt mài giao hoan với bầy tiên nữ. chẳng còn thiết gì đến lối về trần.
– Này. làm gì mà ngồi thừ người ra vậy?

Đang miên man suy nghĩ , Xuân và Lan đến ngồi cạnh tôi. một ả vỗ vai. một ả thì thầm:
– Lượm coi mấy bà già giết giặc kìa.

Tôi quay nhìn. Chị Minh Nguệt đan nằm phơi lồn trên ghế fauteuil, năm ngón tay chị nhảy múa trên mu lồn mình. Tiếng nhóc nhách bèm bẹp phát ra theo ngón tay chị kéo ra thụt vào. Bà này có tật thích vân vê lông lồn. Lồn chị mỏng, lông thưa nhưng chị vân vê hoài đến nỗi nhỏ Lan phải nói:
– Chị M inh Nguyệt à. chị mà cứ xoắn lông chị hoài một hồi nó rụng hết, lồn chị láng trơn như mông bà vải đó nghe.

Chị Minh Nguyệt cười hì hì:
– Xoắn lông vậy mà đã lắm đó em. Mà cái con nhỏ này liến khỉ, mày thấy mông bà vải hồi nào mà mày biết?
Lan cười hắc hắc:
– Hồi nhỏ em thường nghe người ta nói gì gì. . . láng như đầu ông sư, trơn như mông bà vải. Đầu ông sư thì em thấy, mà mông bà vải thì chưa. Nhà em ở dưới miệt Bà Quẹo em cùng với mẩy đứa bạn lí lắc đi xuống mấy cái am, mấy cái chùa đó lén coi bà vải đi tắm, mà thiệt mông bà vải láng trơn đó chị à.
Chị Thu Hà lắc đầu:

VN88

Viết một bình luận