VN88 VN88

Nằm ngửa bướm nàng tận hưởng màn bú liếm

Chương trình đã diễn tiến đúng như sắp xếp. Trưa thứ Bảy tụi tôi đã có mặt tại Vũng Tàu. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy bi’tn nên tôi thích thú vô cùng, tôi và Lan Xuân đã nhào xuống biển tắm lội hàng giờ mà không biết chán. Đang mải rượt bắt chạy nhảy với cát vàng và sóng biển bỗng Xuân khựng lại vỗ vai tôi chỉ về phía bãi cát xa xa nơi có một người con gái với thân hình thật tuyệt mỹ trong bộ đồ tấm hai mảnh đang đi về phía tụi tôi Xuân nói:
– Tuyệt chưa, thân hình như bức tượng, đúng là hết xẩy. . .

Tôi cũng ngơ ngần trước thân hình và dáng dấp tuyệt vời của cô gái, càng tiến lại gằn càng thấy hấp dẫn hơn, mắt tôi như bi thôi miên cứ nhìn chết trân theo từng bước của cô gải. Khi cô gái chỉ còn cách tụi tôi khoảng mười thước thì mắt tôi như
hoa lên, tim tôi đập thình thình đứng không muốn nổi. . . ủa phải không. . . , mình có nhìn lộn không: chị ba Huê. Tới lúc đó thì chị ba Huê như cũng đã nhìn ra tôi chị bỗng khựng lại, miệng ú ớ không thành tiếng:
– Ủa Út Lượm, phải út Lượm không. . . Sao em đi đâu tuốt ra ngoài này vậy?

Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm cho cả tôi và chị ba Huê cùng bàng hoàng mất cả một hai phút. Thấy tụi tôi lính quýnh nhìn nhau Lan Xuân xúm lại hỏi:
– Ủa hai người quen nhau hả? Thiệt đúng là trái đất tròn.

Để đánh tan bầu không khỉ ngượng ngập ngỡ ngàng lúc đó tôi bèn giới thiệu Lan Xuân với chị ba Huê và cả đám chủng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau thật vui vẻ. Chi ba Huê cho biết chị đi ra đây với hai ba người bạn, hiện họ đang ngồi ăn nhậu
trên quán, theo như chương trình của chi thì chiều mai sẽ về lại Sàigòn.

Xa cách chị ba gần hai năm nay, bây giờ gặp lại tôi thấy chi đẹP hơn xưa nhiều, thật đúng là trái câv chín mọng, mắt mũi tay chân da dẻ gì cũng như có một sức thu hút lạ thưởng khiến tôi nhìn chị ngẩn ngơ, nhìn quên cả nói chuyện, nhìn quên cả những người chungquanh. Chi cho biết chị sắp lấy chồng, chồng chị là một thương gia có cửa tiệm xuất nhập cảng ở Sàigỏn, tuy lớn hơn chi mười tuổi nhưng nhìn cũng còn trẻ lầm.

Đứng trên bờ nói chuyện một hồi khá lâu chắc Lan Xuân đã chán nên hai đứa rủ xuống tầm. Lợi dụng lúc Lan Xuân lo rượt đuổi nhau tôi hỏi nhỏ chị ba:
– Ổng có ghen nhiều không chi? Em nhớ chị quả chừng, tối nay mình gặp nhau được không?
Chị ba hơi tỏ ra lúng túng một giây rồi hỏi nhỏ:
– Gặp ở đâu, làm sao mà gặp được?
Tôi mừng rơn, nói như không kịp thở:
– Chị yên trí, tối nay em sẽ nói hai con nhỏ bạn em lại đón chi đi ăn chè rồi tụi mình gặp nhau.
– Bộ hai cô đó chịu hẹn hò cho em sao?
– Tụi nó là bạn bè mà, chi yên tâm tụi nó chịu chơi lắm.
– Nếu vậy thì tối nay khoảng độ bảy giờ em nói bạn em lại đón chị ở khách sạn Chim Xanh phòng số 36.

Nghe tới đó lỗ tai tôi như vang lên tiếng nhạc, trái tim tôi như nhảy múa, người tôi bừng bừng lên như say rượu, rồi bất kể trời trăng gì nữa tôi bế bổng chị ba lên quay vòng vòng khiến chị la oai oái.

VN88

Viết một bình luận