*
* *
Từ sau ngày tai nạn xảy ra chị ba có vẻ gần gũi với tôi nhiều hơn. Chị thường thường theo hỏi tôi nhiều câu liên can tới chuyện đau buồn của chị. Đại loại những câu vớ vẩn như:
– Mấy hôm nay em có nghe người ta nói gì về chuyện của chị không?
hoặc:
– Họ có khinh dễ, cười chê gì chị không?
Hay:
– Không biết chị bị như vậy anh Chương có còn theo chị nữa không?
Tội nghiệp chị ba quá nên trước những câu hỏi như vậy tôi trả lời phơn phớt qua rồi tìm cách an ủi chị.
Từ ngày chị ba gặp nạn tính đã gần nửa tháng mà thầy giáo Chương vẫn không thấy ghé thăm làm chị ba có vẻ thất vọng và tỏ ra chán đời. Có đôi lần chị đã có ý định tự tử.
Thấy tinh thần chị ba có vẻ sa sút quá, bà Tư lo lắng nên đã nhờ tôi theo sát chị để phòng chị làm bậy. Bởi để ý chị ba đã lâu, nên sẵn sự nhờ vả này tôi suốt ngày ngoài giờ ở trường ra là quấn quít bên chi ba như hình với bóng. Dần dần mối cảm tình của chị đối với tôi theo đó mà cũng tăng lên.
Một hôm sau giờ học tôi về nhà thì thấy chị ba trùm mền kín mít rên hù hụ. Thấy tôi về chị nhờ tôi hái xả sau nhà nấu cho chị nồi xông. Lẹ như chớp tôi chạy ra bụi xả um sùm sau nhà búng một nhánh lớn rủa rồi bỏ vô nồi bắc lên bếp nấụ Khi tôi bưng nồi xông vào phòng thì đã thấy chị ba ngồi sẵn chờ. Tôi nói:
– Chị phải cởi áo ra xông mới mau hết bệnh.
Chị có vẻ mắc cỡ hỏi:
– Sao kỳ vậy? Nóng quá phỏng da sao em?
– Chị cứ mặc áo như thường nhưng sau khi đã bắt đầu đổ mồ hôi thì cởi áo ra cho nó thấm hơi nóng cùng người mới tốt. Mẹ em ở nhà nói vậy đó chị bạ
Nói rồi tôi hối chị ngồi xuống gần nồi xông rồi lấy mền phủ kín lên người chị. Trong mền lùng bùng chị ba kêu nóng quá à như muốn mở mền chui rạ Tôi vội nói:
– Ráng lên chị chịu khó chịu một chút ban đầu thôi chị bà à.
Vừa nói tay tôi vừa đè chỗ mền chị ba muốn mở ra. Ở trong chị ba lầu bầu:
– Nóng muốn chết à. . . chịu không nổi Lượm ơi.
Cằn nhằn nhỏng nhẻo thêm một hồi nữa rồi chị im luôn. Chắc chị đã quen được với hơi nóng. Tôi sợ nồi xông hết nóng nên hối chị:
– Chị cởi áo ra chưa, phải cởi nghe chị, ráng một chút sẽ mau hết bịnh.