Nàng giãy lên, quẳn người lại như con trùng, rên rỉ van xin. Mỗi lần thắt lưng quật xuống là đít nàng nẩy bật lên, lại thêm một lằn đỏ ửng. . . Tôi chứng kiến cảnh kỳ quái này tự nhiên máu dồn lên đặc cả đầu óc, thần kinh tôi muốn đứt tung. Tôi thấy hắn đang tuốt cặc hắn, mặt hắn đỏ rực, hơi thở hổn hển. Những tiếng van xin của nàng hình như làm hấn kích dâm thêm. . . Mông nàng nẩy lên từng chập sau những lần hắn quất xuống và hai tay nàngđập thình thịch xuổng nệm, người nàng run rầy và tiếng nức nở bật lên: “Thôi anh. . . Đồ gấu mập. . . Đồ chó đói. . . sao đánh em đau vậy. . . Thôi, đau em. . . Từ giờ em không hỗn với anh nữa đâu. . . Anh ơi. . . Tha em. . . ” Tôi đếm hắn quất nàng đn 12 lần cộng thêm 4 lần trước là tổng cộng 16 thắt lưng. . . Nàng vẫn quẳn quại Hắn nhảy lên giường luồn tay dưới bụng nâng đít nàng lên. . . Nàng bò trên bốn vó, đưa ngược lồn về phía hắn. . . Tôi thấy đỉt nàng đỏ ửng những lần roi nổi phồng tươm máu. Hắn đẩy cặc vào lồn nàng tởi tầp ào ạt. . . Đến lúc tới tuyệt đích, họ lồng lên như hai con thú hoang. . . Đầu óc tôi cũng muốn bể tung. Không hiểu từ hồi nào tôi cũng đã kéo cặc ra khỏi quần mình mà thụt lia lia, và tinh dịch cũng ra đầy cả tay. Tôi rút khăn tay trong túi quằn sau lau tay và lau cặc mình rồi quấn tròn con cặc nhét lại vào trong quần. Trước khi rón rén về phòng, tôi ghé mất qua lỗ khóa dòm thêm một lần nữa, thấy hấn ôm nàng vỗ về: “Hồi nãy anh có mạnh tay lắm không? Anh cỏ làm em đau quá không?” Nàng ôm hắn, hôn đấm đuối trên môi hắn rồi cười: “Cũng hơi đau. Lần sau anh nhẹ tay hơn một chút. Đít em bỏng rát. Mỗi lần anh quật xuống em muốn ra luôn tức thì. . . Nhưng mà lần sau tăng thêm mấy roi nghe”. Hắn gật gù: “Em tẩn tới ghê. Hồi đó có 5 roi, bây giờ tới 15 roi đó”. Nàng dí tay vào trán hấn: “Xạo đi. Hồi nãy anh quật em 16 roi chứ bộ. Lần sau tăng lên 18 nghe”. à ra th(~. . . Tôi đã hi’~u được phần nào. Mấy người này bi bệnh “sa đích” (bạo dâm) nặng. Trên giường ngủ, tôi cứ trẳn trọc không hiểu tại sao cô những người thích thỏa mãn dục tình của họ một cách nghich lý, phản tự nhiên như vậy. Cùng một lúc tôi lại thấy bị kỉch thích, tò mò, lòng gợn gợn những cảm giác kỳ quái, thèm muốn được nhập vào trò chơi di thường đó. . . Tôi thiếp đi. . . Tôi mơ thấy đtrợc ôm nào là Xuân, nào là Lan. . . nào là Mận. Tất cả những người đẹp đều trần truồng vây quanh chìu chuộng tôi, giấc mộng chập chờn đó theo tôi mãi đến gần sáng. . .
Sáng hôm sau tôi dậy hơi trễ, khoảng đâu chín giờ, sau khi ăn sáng xong tôi kéo Lan, Xuân ra vườn kéo cho 2 cô nàng nghe chuyện tôi mục kích tối hôm qua. Lan tỉnh bơ nói: “Ừ, tụi này quên nói cho anh biết. Anh chi của Lan như vậy đó. Ông bà ở bên Tây, bên Đức cả chục năm. Họ thích chơi cái trò hành hạ thân xác như vậy lắm. Có khi ông đánh bà, có khi bà đánh ông”. Tôi hỏi: “ủa, bà có đánh ông nữa hả? Hồi hôm tôi thấy bà có vẻ sợ ông lầm mà”. “ối! họ làm màu như vậy để tự tăng thêm cảm giác mạnh đó. Có bữa bà bắt ông trần truồng quỳ trước mặt, roi mây bà bổ lên đầu, rồi bà ngồi trên ghế co chân lên, bắt ông bú bà. Có bữa bà còn nhét một trứng gà trong lồn, bà bắt ông lấy lưỡi, lẩy rãng cạp cho dập trứng ra trong lồn rồi bắt ông bú liếm cho sạch mới chiư’. Tôi ngẩn người: “Bộ nuốt cả vỏ trứng luôn” “Nuốt luôn, nhai nhẳn gì mặc kẹ miễn phải hết sạch”. “Mà sao Xuân, Lan biết rõ vậy?” Xuân cười ngất: “Thì cũng dòm lỗ khóa như anh vậy. Hôm qua mới tới cho anh ngủ cho khỏe để tối nay đi dòm lén, ai dè ông tướng cũng lẹ thiệt. Như vậy chưa lạ đâu bữa nay là dịp lễ lớn được nghỉ lâu, thế nào anh chi của Lan cũng rủ mấy cặp về đây làm ái tình tập thể. . . Anh có muổn coi không” “Làm sao mà coi được? Bộ họ cho coi hả?” “Đâu có, mình rình coi lén”. Tôi ngại ngùng: “Lỡ họ biểt được làm sao?” Lan lắc đầu: “Biết làm sao được. Ban ngày họ đi bơi, đi trượt nước, đi đánh ten nít. Tối chiều họ đi ăn uống ở nhà hàng đâu đó trước khi về đây. . . Về đây họ chỉ uống rượu. đánh xì phé mạt chược rồi rủ nhau lên lầu. Tụi này giả bộ đi ngủ đâu hồi lO giờ. Tới khuya leo lên coi mãn nhãn”. Tôi hỏi: “Họ là những ai vậy?” Xuân nói: “Anh chi Lan là giáo sư đại học nè, có ông bà đại tá, ông bà xuất nhập cảng, cỏ ông bà nghi sĩ. . . ôi thôi. . . Toàn là những người trỉ thức, toàn là những người trong giới có máu mặt không hà. . . ” Nghe tới đó trong lòng tôi cảm thấy háo hức vô cùng chỉ mong cho mau tối để mục kích tận mất cho đã đời.
Chờ đợi nôn nóng cả ngày nhưng tới chiều tối thì chương trình đão ngược hết, thay vì cả đám bạn anh Nghĩa sẽ đến nhà, chiều hôm ấy anh Nghĩa chỉ dản về một cô gái trẻ thật đẹp mà thôi. Hai người rầm rì thật lâu trong phòng khách, Lan nói với tôi:
– Ảnh dẫn gái về. không biết chi ấy đi đâu, cha nội này lì thật, không ngán bả chút nào. Mới thấy chỉ đâu đây hồi chiều mà.