VN88 VN88

Nằm ngửa bướm nàng tận hưởng màn bú liếm

Lài nghe tới đó thì lộ rỏ vẻ tin tưởng thán phục ra mặt, tới đó tôi mới bắt đầu thấy lo lát nữa mình phải nói làm sao đây, tôi thầm nghĩ : « Lài nó tin tưởng mình qúa nói lạng quạng nó cười cho thì bể hết ». Tôi cố moi trí nhớ ôn lại những lời đoán giải của ông thầy Ba Nhỏ mà tôi đã nghe lóm hôm theo chị Hai tôi tới ổng xem. Ðang lẩm nhẩm trong đầu về những câu nói của thầy Ba Nhỏ thì hai dĩa bánh khoọc nóng hổi đã được bưng lên, thấy vậy tôi hối Lài :
Mình ăn đi Lài sắp tới giờ xe chạy rồi đó.
Hai đứa đã ăn thật ngon lành, ăn xong tôi gọi cà phê uống Lài chỉ uống nước trà, thấy tôi uống cà phê Lài nói :
– Cô giáo nói uống cà phê có hại lắm đó vì nó có nhiều chất kích thích. . . . .
Lài nhắc tới vụ cà hê có hại làm tôi nhớ tới cô giáo Cúc, trong một giờ dạy vạv vật trong lúc nói về các loại cây cô đã nói về cà phê và lưu ý học trò đừng uống nhiều sẽ có thể bị bịnh tim. Tôi chọc Lài :
– Lài nhớ bài qúa hả, nhưng còn thiếu là uống nhiều sẽ bị bệnh tim, cô giáo Cúc nói vậy mà.
Lài nhìn tôi cười thật tươi, hóm hỉnh :
– À tui quên lời cô giáo Cúc làm sao Lượm quên được, đệ tử ruột mà.
Thấy tôi có vẻ mắc cỡ khi Lài nói câu đó, nó tố thêm :
– Thôi hết rồi Lượm à, đâu còn bao giờ có cơ hội học với cô giáo Cúc nủa đâu, đệ tử ruột nay xa sư phụ rồi.
Thấy mình hơi có vẻ hơi yếu thế trước sự tấn công của Lài tôi bèn kiếm đường tháo chạy :
– Thôi mình đi ra xe đi chắc cũng sắp tới giờ xe chạy rồi.
Nói xong tôi đứng dậy trả tiền rồi đưa Lài ra xe, bởi hai đứa tôi ra xe hơi trể nên phải ngồi tuốt phía sau cùng chung với những giỏ trái cây. Lài có vẻ hơi khó chịu nên mặt nó nhăn lại nói :
– Tại tụi mình ham nói chuyện qúa mà ra trể nên mới bị ngồi tuốt sau này, từ đây lên tỉnh mà ngồi hoài một chổ này thì chắc chết mất.

Tôi an ủi Lài :
– Ráng chút đi Lài xe lên tới quận sẽ có nhiều người xuống lắm, mình sẽ leo lên trển ngồi lo gì.
Tụi tôi vừa ngồi yên chổ một chút thì xe khởi hành, gió thổi hiu hiu buổi sáng làm tôi thấy trong người dể chịu vô cùng tôi nghĩ nếu như không có Lài ngồi bên cạnh chắc tôi đã ngủ một giấc ngon lành tới quận. Ngược lại tôi tỉnh như sáo ngồi nói hết chuyện này tới chuyện hia với Lài, tôi đã đem hết nhửng câu mà thầy Ba Nhỏ đã nói với chị Hai tôi hôm đó ra nói lại với Lài, tôi thấy Lài đã có vẻ thích thú và nể phục tôi vô cùng với câu:
– Theo với chỉ tay và sắc tướng trên mặt, trên mũi trên vành tai của Lài thì Lài là người sẽ có tiếng tăm sau này, going họ, chồng con của Lài đều sẽ nhờ vã tới Lài rất nhiều, phạm vi vủa Lài không phải là của làng của quận mà là phạm vi của cả nước. Về tăm tiếng thì như vậy nhưng về đường chồng con thì Lài hơi muộn đó có thể đến gần 30 Lài mới thành gia thất.
Tới đó thì Lài như đã bị tôi hớp hết hồn rồi, nó như một tính đồ cuồng tín không còn biết gì nữa. Nó hỏi như người say:
– Theo với chỉ tay và tướng số thì người chồng tương lai của Lài sẽ như thế nào, có khá không?
Tôi được trớn lên mặt ông thầy:
– Người chồng của Lài theo như những đường chỉ này thì cũng thuộc hạng người có học nhưng đã bị tăm tiếng và ảnh hưởng của Lài che mất cho nên ông ta chỉ là vai phụ thôi chứ không phải vai chính trong gia đình.
– Còn con cái thì sao hả Lượm?
– Theo như chỉ tay này thì Lài không nhiều con đâu, nhiều lắm là 3 mà thôi.
Nói tới đó tôi cảm thấy chử nghiã về bói toán của tôi đã cạn rồi nên tôi liền phang ngang một câu kết thúc:
– Số Lài trước khi đi đến hôn nhân ít ra cũng phải qua vài ba lần không thành hay dang dở thì mới bền vửng được ở cuối đời. . . . . Thôi như vậy đủ rồi đừng hỏi nữa nhe, tui chỉ thấy có vậy thôi nên tôi nói vậy, tin hay không tin rồi thời gian sẻ trả lời Lài.

VN88

Viết một bình luận