Tôi hơi bực mình khi thằng Bảy nhắc lại chuyện Mận, nên tôi hơi săng giọng:
Sao mày với con Hiền cứ hỏi tao về vụ con Mận hoài vậy, tao bực lắm rồi, mày đừng có nhắc tới tên nó nữa.
Thằng Bảy thấy tôi quạu nó êm re. Đi thêm một đổi nữa tôi cảm thấy mình vô lý khi quạu với nó nên xuống giọng:
Không có gì đâu! Tao bực con Mận lắm, nó làm nhiều chuyện tao không chịu nỗi nên tao muốn giang ra thôi. Tao với nó bây giờ không còn gì nữa hết, mày thấy tao về mà tao đâu có đi kiếm nó đâu.
Thấy tôi không vui, thằng Bảy đề nghị dẫn tôi ra quán bà Chín ở bến xe ăn bánh khoọc và uống cà phê. Đến quán Tôi và Bảy lựa một bàn gần cửa ra vào ngồi xuống và gọi hai đĩa bánh cùng hai ly cà phê đen. Hai thằng tôi đang ăn uống nói chuyện thật vui vẻ thì Mận ở đâu xuất hiện, mặt giận dỗi tiến lại ngồi xuống bàn tụi tôi. Thấy mặt Mận hằm hằm, tôi sợ nó làm rùm trong quán thì kỳ quá, tôi liền lên tiếng trước:
Mận ăn bánh không để tui kêu.
Không , tui không ăn uống gì hết.
Thấy không êm, tôi liền nháy mắt thằng Bảy, nói nó trả tiền rồi ba đứa kéo nhau đi ra. Vừa ra tới đường, Mận đã xừng xộ với tôi ngay:
Bộ anh tính bỏ tui sao, anh nói với Hiền là anh bỏ tui hả, tui này không dễ đâu, tui làm lớn chuyện lên cho coi.
Thấy Mận làm dữ quá, tôi bèn xuống giọng:
Có gì đâu mà Mận phải lớn tiếng như vậy, có chuyện gì thì tối nay tụi mình gặp nhau nói chuyện. Bây giờ tụi mình vui vẻ đi về, đừng để người ta thấy gây gỗ ngoài đường người ta cười cho thúi đầu.
Mận nghe tôi nói vậy thì làm thinh không nói nữa cứ cúi đầu đi riết. Sau khi đưa Mận về nhà, hai đứa tôi ra mé sông ngồi nói chuyện tiếp. Thằng Bảy hỏi tôi:
Tụi mày sao vậy, có chuyện gì mà hai đứa giận hờn quá chừng vậy?
Tôi định nói chuyện Mận làm tình với gã gác cửa bệnh viện, nhưng nghĩ không hay cho Mận nên tôi im, chỉ nói qua loa cho qua chuyện. Thằng Bảy có vẻ không bằng lòng:
Tao không biết chuyện tụi mày ra sao chứ theo tao thì con Mận nó tội nghiệp lắm, nó đi đâu cũng nhắc tới mày hoài, gặp tao nó cũng nói và mong ngày mày về làng. Chắc bây giờ mày có đào ở trên quận đẹp hơn nó rồi chứ gì. . . phải không mày?.
Tôi không thèm cãi nó mà lãng sang chuyện khác:
Mày kể chuyện tình của mày với con Hiền cho tao nghe đi.
Thằng Bảy ậm ừ một hồi rồi nói:
– Tao đã nỏi với mày rồi, tao thích con Hiền lấm mà nó cứ tỉnh như không, tao đã viết thơ tỏ tình với nó mà nó trả lời trớt re.
– Trả lời trớt re là trả lời làm sao?
Thì nó nói là nó còn nhỏ chưa nghĩ tới chuyện yêu thương gì ráo trọi, có thương nó thì hãy chờ đợi ba năm nữa rồi mới tính được. Đó vậy đó mày biểu không phải trớt re là cái gì.
Tôi an ủi thắng Bảy:
– Vậy mày đừng buồn, con gái nỏ vậy đó mầy, muốn thấy bà rồi mà cỏn cứ õng ẹo, tao gặp nó buổi sáng tao thấy nó coi bộ chiu mày rồi đó, ráng đi mầy, theo nó hoài đi đừng để hở thằng khác nó nhào vô là mệt đó mày.
Thẳng Bảy có vẻ sung sướng trước lời bàn của tôi nỏ thật thà hỏi:
– Mày thấy tao có nên viểt thơ tỏ tình vởi nó nữa hay không?
Thấy nét mặt thật ngô nghê đến tức cười của nó lúc đó, tôi bèn diễu:
– Thơ với từ làm con mẹ gì, mày đợi hôm nào con nhỏ đi về một mình mày nhào vô ôm đại là được chớ cỏ gì.
Thằng Bảy giãy nầy lên: