Ngày mai nếu mẹ chưa về, em sẽ tới nữa nghe anh.
Tôi vừa thở vừa gật đầu. Mận đi rồi tôi trở lên lầu ngủ vùi tới tối mới thức dậy.
Buổi chiều hôm sau trên đường đi học về tôi nghĩ rằng thế nào cũng thấy Mận ở dọc đường, nhưng về tới nhà mà chẳng thấy Mận đâu cả, nghĩ Mận đã về lại dưới làng rồi. Lòng tôi bổng cảm thấy tiêng tiếc vì chỉ mới đụ Mận chỉ một lần mà thôi.
Buổi tối hôm đó tôi đang học bài thì nghe tiếng chó sủa ngoài ngõ, nhìn ra thì thấy Mận đang lấp ló ngoài ngõ. Tôi vội chạy ngay ra, thấy tôi Mận mừng rở nói:
Tưởng anh ngủ rồi em định về. . . sáng mai má xuất viện, em đưa má về làng luôn.
Tôi nắm tay Mận kéo nó lại gần bóp bóp trên vai nó:
Sao hồi chiều Mận không tới làm anh đi học về cứ chờ hoài. . . Giờ này ông bà Tư đang ở nhà mình đâu có vô nhà được. . .
Mận thấy tôi tiếc nuối, nó an ủi:
Thôi ráng nhịn đi , mai mốt gì đó em kiếm chuyện xin má lên đây kiếm anh nữa lo gì. . .
Nói rồi Mận rút tay ra khỏi tay tôi từ giã:
Thôi em về nghe anh, em sợ má kiếm không thấy em đâu bà la chết. . .
Nói dứt câu Mận quay lưng đi. Đứng nhìn theo Mận một đổi thấy lòng không yên tôi bổng vùng chạy theo Mận, vừa chạy vừa nói:
Mận ơi đợi anh đi với, anh đưa em về, giờ này em đi một mình thấy ghê lắm.
Mận có vẽ cảm động khi thấy tôi chạy theo, nó nép vào vai tôi mắt ngước nhìn tôi thật tình tứ.
Bước vào cửa nhà thương, Mận chỉ cái ghế đá ở góc sân bệnh viện nói tôi chờ một lát. Ngồi khá lâu mới thấy Mận trở ra, nó ngồi xuống gần tôi và nói:
Má còn thức, má cằn nhằn quá trời, bà nói bà bệnh mà cứ bỏ đi hoài. . .
Bác ngủ chưa?
Mẹ mới ngủ đó, chắc em ngồi với anh một chút rồi vô không thôi mẹ thức dậy không thấy em bà la chết.
Chổ tụi tôi ngồi là góc tối nhất trong sân, lợi dụng bóng tối tôi luồn tay vào trong áo mò vú xoa nắn tơi bời khiến Mận muốn ngắc ngư, được đà tôi đưa tay vào trong quần móc lồn đã đời một hồi nữa. . . Sau một hồi xoa nắn khều móc, hai đứa tôi người đứa nào đứa nấy như muốn mọc gai chỉ muốn đè nhau đại xuống đó mà đụ thôi nhưng nhìn quanh thấy trống trải quá nên đành phải ráng nhịn. Xoa nắn thêm một hồi nữa tôi chịu hết nổi bèn kéo Mận đứng dậy đi vào trong bệnh viện, hy vọng tìm được một chổ kín kín để xả những ẩn ức trong lòng. Đi một hồi mà chẳng thấy chổ nào tạm được, tôi đã bắt đầu thất vọng thì thấy một phòng cuối hành lang cánh cửa phòng đóng không chặt. Để Mận đứng đó tôi bước tới hé cửa nhìn vào trong thì thấy phòng tối thui chẳng có bóng người. Khi biết chắc không có ai, tôi trở ra kéo tay Mận vào. Mận có vẻ hơi sợ nói nhỏ:
Thôi đi anh ơi em sợ quá à. . . lỡ có ai vô thì chết. . . thôi đi anh ơi. . .
Vừa nói nó vừa kéo tôi trở lại, nhưng gặp sự cương quyết mãnh liệt của tôi nó đành phải bước vào theo. Lựa một góc phònh tôi kéo Mận ngồi xuống, hai đứa dựa lưng vào vách để chờ cho mắt quen với bóng tối.
Ngồi khoảng ba bốn phút tôi bắt đầu đưa tay mò ngực Mận và tuột quần tuột áo nó ra sờ mó, hun, liếm. . . Mận hứng lên, nó hưởng ứng nồng nhiệt không kém. . . hai đứa tôi chẳng biết gì xung quanh nữa, cứ leo lên tụt xuống, đứa quỳ đứa bò đủ kiểu. . .
Đang tới lúc đỉnh điểm, tôi sắp sửa bắn khí vô lồn Mận thì cánh cửa phòng xịch mở , và ánh đèn pin sáng giới soi thẳng vào hai thân thể trần truồng đang trong tư thế đụ kiểu chó. . . hai đứa tôi vội buông nhau ra hai tay ôm lấy đầu gối ngước nhìn về phía ánh đèn. Đó là một gã cao lớn, hắn gằn từng tiếng:
Chết tụi bây rồi. . . dám đem nhau vô đây mà làm bậy. . . đêm nay tao lấy hết quần áo, nhốt tụt bây ở đây, mai giao cho cảnh sát quận xử.