VN88 VN88

Nằm ngửa bướm nàng tận hưởng màn bú liếm

– Đau em anh ơi. . . anh làm gì mà đau quá vậy?. Không được anh ơi. . .
Tôi rút con cu ra, ôm cứng lấy Mận và từ từ cúi xuống hôn liếm lồn nó trở lại. Con nhỏ lại rên rỉ cong người lên uốn người xuống theo với lưỡi và môi của tôi. . . Tôi tiếp tục hôn liếm đến khi thấy nước nhờn trong lồn của nó tiết ra ướt nhẹp cả miệng và mũi tôi thì tôi thấm ướt con cu của tôi bằng nước nhờn của nó rồi từ từ để nhè nhẹ vào lồn trở lại. Tôi nói nhỏ vào tai nó:
– Em dang hai chân rộng ra một chút và nằm yên. . . kỳ này anh để vào không đau đâu. . .

Mận còn sợ nhưng cũng dang chân ra. Khi lồn đã banh rộng ra, tôi cầm con cu ướt nhẹp của tôi đẩy vào từ từ rồi nhắp nhắp bên ngoài, khi thấy con nhỏ đã ngắc ngư quá độ rồi , tôi luồn hai tay xuống ôm chặt lấy đít nó và ở trên bất thần nhịp xuống thật mạnh. Con nhỏ la lên một tiếng rồi dùng hai tay xô mạnh người tôi ra, ngồi nhỏm dậy, hai tay ôm lấy đầu gối vừa khóc vừa nói:
– Anh muốn giết em hả, chết mất anh ơi. . . đau quá chừng nè. . . máu chảy tùm lum rồi kìa. . . giờ làm sao đây. . . ?.
Thôi lỡ rồi Mận. . . Tụi mình về đi không thôi hết giờ chiếu bóng người ta qua đây thấy hai đứa mình thì chết.
Nghe hết chiếu bóng người ta sẽ đi ngang, con Mận vội vàng chụp lấy áo quần mặc vào rồi theo tôi ra khỏi chòi.
Chúng tôi về bãi chiếu bóng thì cuốn phim chỉ còn đoạn chót, rủ Mận ngồi xuống coi chút rồi về, nó lắc đầu.
– Thôi về đi anh, em mệt. . . em không muốn xem phim nữa.
Đưa Mận về rồi mà lòng tôi cứ ấm ức hoài. Con cu của tôi nó cứ căng cứng tưng tức thật khó chịu. Trên đường về tôi cứ nghĩ và tưởng tượng tới chị ba Huệ hoài . Ước gì có chị ba Huệ ở đây chắc tôi đụ sập nhà sập cửa.
Tối hôm đó tôi trằn trọc không ngủ được , cuối cùng đành phải tự lấy tay sục cặc một hồi cho bắn khí ra hết mới ngủ được. Không hiểu người ta nói sao chứ theo tôi thì đụ con gái còn trinh chẳng thích thú gì cả mà chỉ làm thêm tức ngược mà thôi.

Sau đêm coi chiếu bóng đó, con Mận tránh mặt tôi luôn. Tôi sang nhà nó kiếm năm lần bảy lượt mà không cách gì gặp được. Trong bụng tôi lúc đó nửa lo nửa buồn, lo không biết con nhỏ có méc cha mẹ không, buồn là nghĩ rằng con Mận không còn có cảm tình với tôi nữa, nếu nó không nhìn mặt tôi nữa thì tiếc biết mấy.
Qua tới ngày thứ mười , khi tôi hoàn toàn thất vọng thì thằng em trai Mận kiếm tôi đưa tờ giấy với dòng chử của Mận: ” anh Lượm ơi, tối nay ra sân đình Mận có chuyện muốn nói với anh”.
Chỉ có mấy chử thế thôi mà tôi sướng rên lên, tâm hồn tôi lâng lâng như người say rượu. Trời vừa nhá nhem tối là tôi đã có mặt ở sân đình, ngồi dưới gốc bàng mắt hướng về con đường từ nhà Mận tới. Trời đã tối hẳn mà vẩn chưa thấy Mận xuất hiện, trong lòng tôi nóng như hơ. . . chắc Mận phá mình rồi. . . chắc mấy thằng em Mận giả thư Mận để chọc quê mình. . . chắc nó gài mình ra đây để đánh mình. . .
Đang tới lúc chán nản nhất thì Mận xuất hiện, tim tôi đập loạn xạ. . . vẩn chiếc áo bà ba, cái quần mỹ a. Mận xuất hiện thật tươi mát trước mắt tôi, tôi sung sướng nắm lấy tay Mận hỏi như không kịp thở:
Sao mấy bửa rày đi đâu mà không cho anh gặp? Nhớ muốn chết đi được. . .
Mận nép đầu vào người tôi giọng nhõng nhẽo nói qua hơi thở:
Ghét Lượm quá à. . . anh làm em sợ muốn chết, đâu dám gặp anh nữa. . .
Tôi đưa tay vuốt tóc Mận dỗ dành:
Tại anh yêu Mận mà. . . thôi anh không dám nữa đâu. . .
Thấy Mận êm re có vẻ chấp nhận những lời năn nĩ của tôi, tôi tiếp:
Mận còn đau không. . . thấy trong người bây giờ ra sao?.
Nó mắc cỡ trước câu hỏi có vẻ quá vào đề của tôi Mận ậm ừ một lát rồi mới nói. . . giọng thật nhõng nhẽo:
Đau thấy bà, rát muốn chết, tới hôm nay mới bớt. . . mà sao bây giờ nó ngứa quá chừng đi. . . bắt đền Lượm đó.

VN88

Viết một bình luận