– Nếu đi đường chính thì mất khoảng hai ngày đi ngựa. Còn như đi đường tắt băng qua rừng thì có thể tiết kiệm gần một ngày đường. Nhưng khu vực ấy nhiều toán sơn tặc ẩn náu, lấy nơi ấy làm địa bàn, thường ít ai lai vãng.
Nữ nhân đưa tay lên nhẩm tính. Từ đây đến La Sơn thôn dọc đường chính chỉ toàn là hàng quán ọp ẹp. nếu đi đường chính thì lại phải chui vào mấy ổ điếm rẻ tiền mà thoả cơn dâm. Bọn đĩ con ấy thì kinh nghiệm được bao nhiêu. Khéo lại phải gọi cả cái ổ điếm ra mà chơi. Tốn tiền thì nhiều mà chẳng sướng bao nhiêu. Vả lại cứ mỗi lần vào đấy lại phải động tay động chân, chán chết đi được. Bọn sơn tặc trong rừng này nổi tiếng cướp phá tàn ác. Triều đình vây bắt mấy lần không được. Ắt hẳn trong số chúng có nhiều tên đo con cu khoẻ. Mình có thể chơi cho sướng lồn mà chẳng mất bạc nào. Lại còn có thể bắt vài tên mang theo xài từ từ.
Nghĩ đến đấy thì trong bụng đã định được đường đường đi. Trong lòng sảng khoái bước ra ngoài cửa vừa đi vừa nói:
– Nơi đây phục vụ rất tốt, xứng đáng là đệ nhất kỹ viện ở Lâm An. Bản cô nương sẽ còn quay lại đây. Các ngươi liệu mà chuẩn bị trước là vừa! Nói rồi vừa rảo bước ra cửa. Chỉ thấy tay áo nàng khẽ rung nhẹ. Nghe vút một tiếng. Đã thấy một chiếc lá liễu cắm phập vào bàn tiếp khách. Chiếc lá ấy được làm bằng vàng nguyên chất, lại có ánh sắc xanh cực kỳ đẹp mắt. Trên mặt lá có khắc nổi hình một con rắn mang bành đang phùng mang, trợn má le lưỡi trông cực kỳ ghê sợ. Một tên tiểu nhị làm việc bưng bê giặt giũ đi ngang qua. Thấy chiếc lá liễu vàng cắm trên bàn bất giác mặt mày xanh như tàu lá, tay chân run rẩy suýt đánh đổ mấy cái thau dồ đang cầm trên tay. Y vốn trước kia làm thảo khấu trên núi. Sau vì chẳng cướp được gì lại bị quan quân truy bắt nên trốn vào kỹ viện này làm phục dịch, kiếm miếng cơm qua ngày. Việc trên giang hồ cũng biết chút ít. Vừa nhìn thấy chiếc lá đã hoảng sợ, miệng lắp bắp:
– Huyết…Huyết Xà Quỷ!
Gian sảnh đang ồn ào huyên náo. Nghe y nói ra ba chữ Huyết Xà Quỷ thì bỗng nhiên im bặt. Ai nấy há hốc mồm miệng. Đám khách khứa đến đây kẻ trong giang hồ cũng không phải là ít. Nghe đến Huyết Xà Quỷ thì cũng như tên tiểu nhị kia vô cùng kinh sơ. Còn như ,ấy gã phú lão cùng bọn kỹ nữ tuy chẳng biết gì về chuyện trên giang hồ nhưng thấy mọi người có vẻ kinh sợ y thị như vậy thì cũng biết y thị không phải người tầm thường, nên chẳng dám tiếp tục ồn ào lạc thú nữa. Nữ nhân kia thấy y lắp bắp 3 chữ Huyết Xà Quỷ thì cười khẩy, nói:
– Ngươi cũng có con mắt đấy! Nói rồi bước ra khỏi lầu. Thoáng cái đã thấy bóng nàng khuất phía sau cây tùng bách cách đó mấy chục trượng. Công phu khinh công cực cao của nàng khiến bọn người trong kỹ viện kia đã kinh sợ cành kinh sợ hơn. Mãi một hồi lâu sau mọi chuyện mới tiếp tục diễn ra như bình thường.
Thì ra nữ nhân kia chính là Huyết Xà Nữ Quỷ Minh Nguyệt Thư. Giáo chủ của Ngũ Tiên giáo vang danh giang hồ. Kể từ khi khai thiên lập địa đến nay đã mấy trăm năm. Ngũ tiên giáo vang danh giang hồ là nhờ công phu hạ độc cực kỳ hiểm ác. Độc chất có thể tẩm vào bất cứ chỗ nào. Không hình không bóng, không mùi không vị. Đến khi biết mình đã trúng độc thì không còn cứu chữa kịp nữa. Độc dược của Ngũ Tiên Giáo được bào chế từ những loại dược liệu bí mật. Thuốc giải thường không thể chữa được. Ngay cả những loại thuốc trị độc thượng hạng cũng chỉ có thể giảm được mấy phần độc chất chứ chưa chắc hoá giải hoàn toàn. Đệ tử Ngũ Tiên giáo hầu hết là nữ nhân. Gốc gác người Miêu. Địa bàn của họ nằm sâu trong các hang động trên ngọn núi phía Nam Vũ Di sơn. Trùng độc rắn rết nhiều vô kể. Thích hợp bào chế độc dược. Ngũ Tiên giáo là một trong những tà phái lớn nhất nhì võ lâm. Người người đều căm ghét nhưng cũng chẳng dám dây vào vì biết một khi đã trúng độc thủ của Ngũ Tiên giáo thì cái mạng cũng như ngọn nến treo trước gió mà thôi.
Lần này nàng hạ sơn xuống Trung Thổ là vì nghe nói Vạn Hoa môn gửi thư mời các an hùng hào kiệt và một số nhân vật võ lâm nổi danh ra Ấp Vương đảo chiêm ngưỡng một báu vật võ lâm tên là Dương Long Tiêu. Giang hồ đồn rằng ai có được Dương Long tiêu có thể hiệu lạnh thiên hạ, thống nhất võ lâm. Vậy nên từ khi Dương Long tiêu xuất hiện trên giang hồ. Võ lâm không ngừng có những cuộc chiến đẫm máu cốt chỉ để giành được Dương Long tiêu về tay mình. Kẻ lo nghĩ sâu xa thì biết đây là thời điểm diệt vong của nước nhà. Khi mà triều đình mục nát. Quan lại sa đoạ. Vua chúa không màng đến việc triều chính. Đại Tống như một miếng mồi ngon chỉ còn chờ thời cơ để các nước láng giềng giằng xé. Mà giờ đây võ lâm lại đại loạn. Ắt rồi sẽ đến lúc Đại Tống diệt vong. Rất nhiều kẻ sĩ am hiểu vì muốn bảo vệ cho đất nước cũng ra sức truy tìm báu vật này. Cốt đem phá huỷ để làm tiêu tan trận phong ba này. Nhưng thuỷ chung vẫn không được. Dương Long tiêu cứ thế trôi nổi để rồi lọt vào tay Vạn Hoa môn.
Lần này Minh Nguyệt Thư hạ sơn môn, thứ nhất là vì hiếu kỳ. Nàng muốn xem thử Dương Long tiêu tròn méo ra sao, mà cả giang hồ đều đổ máu mà giành giật nhau. Thứ hai là người đứng ra tổ chức cuộc “triển lãm” báu vật lần này không ai khác chính là cựu sư muội của nàng Quỳnh Vạn Hương. Môn chủ Vạn Hoa môn. Khi xưa hai người là tỷ muội kết nghĩa. Cùng bái sư học chung một thầy. Công phu luyện dược chế độc đều cực kỳ thông thạo. Nhưng hai nàng trường phái khác nhau. Người thì sử dụng rắn rết côn trùng để chế độc. Người thì chú trọng vào hoa cỏ thảo mộc. Hai người càng lớn càng thấy công phu tu luyện trái ngược nhau. Thường xuyên cãi cọ. Ai cũng cho là mình hơn. Cuối cùng biết là không thể sống chung một mái nhà. Nên cả hai mỗi người một nẻo. Minh Nguyệt Thư thì ở lại gầy dựng Ngũ Tiên Giáo. Còn Vạn Hương thì tìm đến một hòn đảo hẻo lánh ngoài Đông Hải sáng lập Vạn Hoa Môn. Từ đó 2 phái này kình địch lẫn nhau. Đụng mặt là đánh. Nên lần này đi xem báu vật lí do thứ hai chính là muốn quậy cô sư muội một phen cho bõ tức. Cơ hội ngàn vàng để hạ bệ đối phương không nhẽ dễ dàng bỏ qua? Nên lập tức hạ sơn xem náo nhiệt…
Nàng cưỡi ngựa trong rừng đã lâu, nhìn lên thấy mặt trời đã gần khuất núi. Biết là trời đã tối. Đường rừng lại hiểm trở, khó mà đi tiếp. Nên dừng lại thả ngựa ăn cỏ. Còn mình ngồi dựa vào gốc cây to. Phân vân nghĩ cách nào để dụ bọn sơn tặc ra, rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Không biết đã bao lâu. Trong cơn mơ màng nàng nghe có tiếng cỏ reo xào xạc, lá cây đung đưa. Gió thoảng từng cơn mang theo một mùi hương nồng kì lạ. Lúc ấy bọn sơn tặc đang do thám khu vực này. Thấy giữa rừng núi hoang vu lại có một cô gái trẻ đẹp. Ngực căng như hai quả bưởi, thân hình nảy lửa khêu gợi lại an mặc phong phanh. Chúng đã lâu ngày chưa được gần gũi đàn bà. Gặp nàng khác gì gặp tiên. Nên hơn mươi tên từ từ tiến về phía nàng.
Nguyệt Thư đường đường là giáo chủ một phái, võ công cực kỳ thâm hậu. Tuy ngủ say nhưng vẫn biết có người đang tiến tới. Trong bụng mừng thầm:”Chưa đi tìm mồi thì mồi đã tự dẫn xác đến nạp mạng!” bèn nằm im, giả vờ không biết gì. Bọn sơn tặc đã đến sát bên. Vây quanh nàng thành một vòng lớn. Tên nào tên nấy thân to hộ pháp, bắp thịt rắn chắc, mặt mày hung dữ nhìn nàng bằng một con mắt thèm thuồng như con sói đói nhìn thấy cừu non. Chúng biết đâu kẻ đang thèm thuồng lúc này không chỉ chúng mà là người thiếu nữ đang vờ ngủ dưới đất kia. Lồn nàng đang lên cơn co giật liên tục báo cho chủ nhân nó biết là nó đã nứng lắm rồi, phải được thoả mãn ngay. Chủ nhân nó cũng đã cực nứng. Chỉ chờ bọn kia xông vào là bắt đầu cuộc truy hoan tập thể.
Bọn sơn tặc từ xa đã thấy nàng đẹp như tiên nữ giáng trần. Giờ đây lại gần thì nàng lại càng đẹp hơn. Bộ ngực nàng căng cứng nhấp nhô đều đặn theo nhịp thở. Đôi mắt nhắm nghiền hồn nhiên như mời gọi. Mùi tanh từ lồn phát ra kích dục bọn sơn tặc đến cực độ. Nàng như tiên nữ mà không phải tiên nữ. Vì vẻ đẹp của tiên nữ là vẻ đẹp thanh khiết thoát tục. Còn vẻ đẹp của nàng giờ đây là vẻ đẹp lăng loạn hoang dâm. Trong bọn sơn tặc thì có một tên trẻ tuổi ốm yếu thân hình vàng vọt. Lần đầu tiên trên đời được nhìn thấy một tiên nữ tuyệt đẹp. Lại thêm mùi hương gợi dục phát ra khiến hắn không tài nào chịu nổi. Chưa hề đụng chạm mà cặc hắn đã xuất tinh. Dòng khí trắng đục đâm thủng quần mà bắn ra, đọng thành một dòng trên mặt của nàng. Thấy gã sơn tặc chưa đánh đã hàng thì nàng vô cùng bực tức, sợ mấy tên kia tên nào cũng như gã thì cuộc vui đêm nay kể như chấm dứt. Liền vùng dậy quát lớn:
– Sao ngươi dám…
Thế nhưng chữ thứ ba vừa ra khỏi miệngthì một tên sơn tặc không biết đã đứng sau lưng nàng tự lúc nào—bịt miệng nàng lại bằng một mảnh giẻ lớn khiến câu nói của nàng chỉ còn là những tiếng ú ớ trong cổ họng. Rồi gã nhanh chóng bẻ quặt tay nàng ra sau. Lấy một cuộn dây thừng lớn cột chéo lên người nàng. Sợi dây siết chặt hai bầu vú khiến ngực nàng vốn đã căng cứng lại càng căng thêm. Hai núm vú dựng đứng chĩa thẳng lên trời, hằn rõ qua làn áo. Cứ như chỉ muốn đâm thủng chiếc áo lụa của nàng mà trồi ra. Tên sơn tặc trói nàng rất nhanh. Chỉ chưa đầy mươi giây là toàn bộ phần thân trên của nàng đã cứng ngắc không cách gì xoay trở được. Hắn lại đá thêm một cước khiến nàng mất đà quỳ mọp xuống.
Vốn dĩ với võ công thượng thừa của mình thì việc thoát khỏi gã sơn tặc kia không thành vấn đề. Nhưng nàng biết nếu bây giờ mà giở công phu ra thì lũ cướp kia ắt hẳn tên nào tên nấy mặt mày sẽ xanh như tàu lá chuối mà bỏ chạy hết. Có bắt lại được thì chắc gì chúng đã cương lên nổi(vì sợ) mà chơi. Vậy nên dù tức giận hành động xấc láo của tên kia nhưng nàng vẫn làm thinh, coi như không chống trả được.