Đến 8 giờ tối ông vẫn chưa về. Tim tôi hồi hộp, tôi nghĩ là ông không muốn nhìn mặt tôi nữa? Ông chán ghét tôi. Tôi tự nhủ ‘Liên ơi! Đừng quá lo chuyện nhỏ đó’ để an ủi mình.
Tôi đợi ông, nhưng ông không đến. Tôi khóc nhiều, tôi cảm thấy chuyện trở lên phức tạp, tôi ở lỳ trong phòng vẽ và nghe nhạc.Tôi không thấy hứng thú khi vẽ nữa rồi mắt tôi nặng chĩu và tôi chìm vào giấc ngủ…
*
* *
Rồi có ai đó lay nhẹ để đánh thức tôi, tôi mở mắt và nhận ra dượng.Tôi vừa dụi mắt vừa hỏi:
– Dượng có sao không?
Dượng lắc đầu:
– Dượng vô ý quá đã không báo cho con biết là dượng phải làm thêm giờ không về được. Nhưng… dượng thấy cần phải nói chuyện với con.
Tôi ngồi bật dậy, ngòai trời đổ mưa ào ạt, lòng tôi hoang mang:
– Vậy dượng cứ nói đi.
Ông chộp lấy tay tôi ấp vào giữa hai bàn tay ông:
– Dượng muốn nói với con về cái hôn đêm qua…
– Con rất ân hận chuyện ấy!
– Con không nên ân hận gì cả!
Tôi thật bất ngờ:
– Dượng nói sao?
– Con không phải ân hận chuyện đó. Dượng cũng muốn hôn lại con nhưng dượng tự kiểm soát được.
Tim tôi trùng xuống:
– Dượng muốn hôn lại con à?
Ông gật đầu:
– Đúng vậy! Dượng muốn lắm, nhưng dượng chợt nghĩ dượng là người lớn tuổi duy nhất trong nhà phải biết tự kiểm vả lại dượng đã nhận con là con đỡ đầu của dượng thì không thể để phá hỏng tình yêu này.
Tôi bước lại gần dượng sờ lên khuôn mặt dượng, tôi nhìn sâu trong mắt ông rồi tôi hôn lên đôi môi một cách âu yếm:
– Dượng nên nhớ rằng bây giờ con đã trưởng thành rôi!
Dượng chỉ gật đầu không phản ứng gì khi tôi chồm tới bá cổ ông hôn thêm một lần nữa. Lần này thì nụ hôn kéo dài hơn và đôi môi chúng tôi quấn lấy nhau. Dượng hơi run, tay ông đặt lên vai tôi như muốn ngăn lại một cách tuyệt vọng nhưng không làm được.Tôi biết ông cũng như tôi mà thôi!
Tôi đưa lưỡi tôi vào sâu trong miệng ông và ông như buông thả rồi lưỡi chúng tôi quyện lấy nhau thật chặt. Tôi cảm thấy các đầu ngón chân tôi quíu lại. Nụ hôn này không thể đem ra so sánh với cái hôn mà tôi đã trao cho Trí trước đây. Nụ hôn của chúng tôi đặc biệt đầy ấp tình yêu.
Khi đôi môi chúng tôi rời nhau, dượng rên rỉ:
– Trời ơi! Liên ơi …
Từ trong đáy im tôi bật lên:
– Con yêu dượng nhiều lắm!
Ông gạt tóc tôi qua một bên rồi nựng cầm tôi:
– Con đẹp quá, dượng yêu con bằng tất cả trái tim của dượng!
Tôi thì thầm vào tai ông:
Đừng bỏ con dượng nhé. Con cần dượng.
Ông khẽ gật đầu rồi đặt tôi nằm xuống. Tôi ngước mắt nhìn ông trong lúc tay ông không ngừng vuốt ve khuôn mặt tôi.
– Con biết không. Khi dượng đã quyết làm điều gì thì không có ai có thể ngăn cản được dượng nữa. Bây giờ con hãy cho dượng biết con thật sự muốn chúng mình như vậy hả?
Tôi nhìn ông mỉn cười âu yếm:
– Con muốn lắm. Con thật sự mong đợi nó đến hơn tất cả sự mong đợi của con.