Sống với nhau được gần một năm, nhân một dịp cả hai đi nghỉ mát, vui vẻ tôi bày tỏ ý định muốn chúng tôi thành vợ chồng. Anh ngập ngừng một lúc lâu rồi đồng ý với điều kiện tôi đưa cho anh một số tiền để anh mua nhà và lo đám cưới. Anh bảo vì gia đình ở quê, công việc của anh một kiến trúc sư tự do thu nhập bấp bênh nên không thể đủ tiền lo cho tổ ấm riêng, nhưng cũng không muốn về ở rể nhà vợ. Quá sung sướng vì hạnh phúc được làm vợ, tôi đồng ý ngay và khi về đến Hà Nội, đã rút sạch tài khoản để trao cho “chồng sắp cưới”.
Nhận tiền hôm trước, hôm sau anh bặt tin. Sợi dây nối kết duy nhất chỉ còn là chiếc điện thoại mà hàng ngày tôi vẫn gọi và nhắn tin cho anh. Tìm đến nơi anh nói anh ở trọ, tôi như lạc vào mê hồn trận của nhà thuê và không thể tìm nổi anh với một cái tên và vài dòng sơ lược về dáng hình.