Ổng chồm hai tay ra để vồ lấy nàng, nhưng nàng nhanh nhẹn lách người chạy ra cửa trước, còn một mảnh vải nhỏ dính trên thân người, nàng vói tay xé rách luôn rồi vứt cái áo xuống đất cho khỏi vướng víu. Ông Bảy rượt theo nàng ra cửa, chạy cách nàng chừng mười bước. Tấm lưng trần trắng nỏn nà trước mắt ông làm ông hứng tình dữ dội. Mận chạy một đoạn thì ngoái đầu lại xem thấy cách ông cỡ tám bước chân. Ngực của nàng tưng tưng làm cho nàng càng khó chạy nhanh hơn. Nàng như con thiêu thân đâm đầu tứ phía để trốn chạy sự đuổi riết của ông Bảy, chốc chốc nàng quay cổ lại nhìn thì thấy ông Bảy càng ngày càng chạy sát với nàng hơn. Vì cứ quay đầu trở lại để nhìn ông Bảy, nên thình lình nàng bị vấp té bởi gò đất cao, nàng chúi nhủi xuống vũng lầy rồi nằm sấp ra đất. Ông Bảy cũng vừa trờ tới đè sấp lên người của nàng, ông như vũ bảo xé rách cái quần của Mận, đưa cái mông trắng ngần run rinh trước mắt ông. Ông Bảy cuối xuống hôn chùn chụt vào cái mông trắng đó. Mận giãy nảy quyết liệt như con cá rô nằm trong rọ không có sức chống cự. Ông thè cái lưỡi dài ngoằn liếm lám khắp hậu môn một cách thèm thuồng. Sình đất đống đầy miệng của ông nhưng không làm cho ông ngưng. Mận bất thần chỏi hai tay nhỏm dậy rồi lật người qua, nàng co chân lại đạp mạnh vào bụng của ổng. Ông Bảy ôm bụng lăn một vòng. Nàng vùng đứng dậy trần truồng chạy băng qua bãi đất trống hướng ra phía cánh đồng vắng. Ông Bảy một lúc sau hết đau đứng dậy tự cởi hết quần áo rượt theo nàng. Cả hai trần truồng chạy băng băng theo mương rạch, len lỏi qua những rặng tre, khóm trúc, kẻ trốn người rượt. Hơi thở của Mận càng ngày càng yếu ớt, hai chân quỳu quào không nhấc lên nỗi. Nàng ngoái đầu lại xem thì thấy ông Bảy trần truồng phóng như bay sau lưng của nàng, cái thiết nhiệt kế thì đung đưa theo nhịp chạy. Ông như con báo săn mồi, còn Mận thì chỉ như con cừu non, chạy trời không khỏi nắng. Nàng vấp một gốc cây té sóng xoài một lần nữa trên mặt đất. Ông Bảy bay tới như con báo vồ mồi đè Mận ra để làm nhục nàng. Ông quật nàng ra liếm láp khắp thân người rồi ông banh rộng hai đùi nàng ra. Nàng sợ hãi năn nỉ :
– Tía ơi, con sợ lắm, tía đừng làm con đau.
Ông Bảy như ác thú vô tình cứ giày xéo lên thân thể ngọc ngà của Mận mặc kệ nàng than vang ỉ ôi. Nàng năn nỉ không được thì chống cự tiếp. Mà hễ nàng càng chống cự thì ông Bảy càng làm dữ. Một lúc sau không còn sức lực để chống cự nữa. Ngọc buông thõng tay chân mặc nhiên cho ông Bảy giày vò thân sát. Trong lúc ông Bảy đang hì hục trên người của nàng thì nàng nhắm mắt lại nhớ tới Khu, nàng thấy nụ cười của chàng hiện ra trước mắt làm cho nàng thấy dễ chịu hơn phần nào sự đau đớn bên dưới. Nàng thấy hình ảnh mẹ của nàng lờ mờ trước mắt, nàng khóc thật sướt mướt, nàng thấy thằng em nàng cười ngộ nghĩnh văng vẳng thì càng khóc to hơn. Bỗng nàng thấy một bầy quạ đen bay qua khỏi đầu kêu “quạ quạ”. Rồi Ba của nàng xuất hiện sau bầy quạ đen đó đưa tay về phía nàng. Âm thanh văng vẳng bên tai của nàng:
– Mận, đi với ba, bỏ lại tất cả đi con. Đi với Ba!
Mận đưa tay lên cho Ba của nàng nắm lấy. Nàng cảm giác là Ba của nàng bắt đầu dìu nàng đi. Tiếng nói của Ba nàng từ từ nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt lịm. Ông Bảy lúc đó cũng vừa hành lạc xong, nằm đè lên người của Mận thở hổn hễn. Một lát sau thì ông đứng dậy định bỏ đi, nhưng thấy Mận nằm im không nhúc nhích, ông quay lại đưa chân khều khều vào người của Mận. Không thấy nhúc nhích gì hết. Ông kinh hoàng ngồi xuống tát vào mặt Mận mấy cái, nhưng nàng vẫn nằm im. Ông đưa tay lên mũi của nàng thì mới hay nàng đã tắt thở từ nãy giờ rồi. Sức lực yếu mòn do cái bào thai mới phát triển hành, cộng thêm cơn đau tim phát ra và nhất là sự hành hạ thô bạo của ông Bảy làm nàng phải mất mạng nơi giữa cánh đồng hoang vắng này.
Ông Bảy hốt hoãng nhìn quanh xem có ai nhìn thấy. Ông lập tức co chân chạy như bay để trốn tránh cái tội lỗi mà ông vừa mới gây ra. Lau xậy trên đường cứa nát chân và người của ông nhưng ông vẫn mặc kệ cắm đầu chạy thẳng, quên bẳng đi quần áo ông vứt bừa trên bờ mương. Đêm hôm đó ông thao thức gần tới sáng thì chợp mắt được một chút, nhưng tới sáng thì nằm ác mộng tùm lum. Ông thấy Mận về bóp cổ ổng. Bàng hoàng tỉnh giấc, ông sợ hãi xuống nhà sau tìm một cái bao thật to và một cây mã tấu (ông hay mang theo để phòng hờ có rắn rít) và đi thẳng ra đồng. Cái xác trần truồng của Mận nằm cả đêm ngoài đồng cỏ, sương xuống làm cứng đi cái xác. Mặt cái xác xanh nhợt nhạt trông thật là ghê gớm. Tóc thì xoã tứ tung trông thê thảm. Ông Bảy cho dù là dân ruộng có gan cùng mình thì cũng chẳng dám nhìn, ông đưa tay lần mò tìm cái chân của nàng để kéo cái xác vào trong bao. Cái xác nặng chịt nên chẳng nhút nhích gì. Ông Bảy bất giác phải quay đầu lại để dùng cả hai tay mà kéo cái xác. Ông bắt gặp ánh mắt hung ác của cái xác nhìn thẳng vào mắt ông. Ông loạn choạng lui hai ba bước rồi té bịt xuống đất. Một phút sau ông cố gắng bình tĩnh ngồi dậy, nhắm mắt, lần mò tìm cái chân để cho vào bao. Nhưng làm hoài mà chả được. Ông ngồi nghĩ ngơi một chút thì bỗng nhiên ông đứng dậy, xách cái mã tấu tới bên cái xác. Ông giơ cao cây mã tấu và chém xuống cái chân. Máu văn lên tun tóe khắp người của ông, vài cụm máu đã khô thì nhiễu chậm chậm thấm xuống đất. Ông mở mắt ra nhìn xuống thì đôi chân của cái xác đã đứt lìa. Ông cuối xuống và cho nó vào bao.
Ông tiếp tục chém xuống. Những nhát mã tấu của ông đi tới đâu là từng bộ phận của cái đứt lìa tới đó. Mỗi lần như thế thì ông cuối xuống nhặt và cho vào bao. Nửa tiếng trôi qua ông đã làm gọn ghẻ gần hết. Chỉ còn cái đầu còn dính trong thân mình, ông giơ cao mã tấu định chém xuống. Bỗng ông nhìn thấy ánh mắt xanh lè không có tròng trợn trừng nhìn ổng. Ổng buôn mã tấu ra và té bịt xuống đất lần nữa. Một lát sau ông lại lồm cồm ngồi dậy, ông ói mữa tùm lum vì cái mùi tanh nồng nặt của xác chết và máu. Ông nhắm mắt lấy hết thân người của cái xác dồn vô bao. Gọn ghẻ xong, ông lấy giây lát thắt chặt miệng bao lại rồi khệ nệ kéo cái xác lê lết trên đường đê.
Về tới nhà ông vất nó xuống đất bên hông nhà rồi mệt mõi đi tắm. Đêm đó ông lại nằm chiêm bao thấy ác mộng kinh hoàng. Ông thấy Mận hiện hồn về đứng trước giường của ông mình mẩy đầy máu me. Sáng thức dậy ông vội vàng xuống lấy cái xác đi chôn. Đã gần hai ngày rồi cái xác bốc lên mùi nồng nồng khó ngửi. Ông một tay bịt mũi, một tay kéo cái xác ra sau nhà. Ruồi bắt được mùi của xác chết nên bu quanh. Tiếng vo ve ngọ ngoạy lẫn quẫn quanh lỗ tai của ông. Ông ngó sơ quanh sân sau chỉ thấy gốc mận là chổ chôn xác tiện lợi nhất mà không bị ai phát giác vì nơi đó cây cối um tùm có nhiều thảo mộc. Ông đào bới cả buổi mới được một cái lỗ khá lớn, đẩy cái xác xuống ông bắt đầu lắp đất lại. Lấy cỏ phủ quanh hòng che đậy sự đào bới. Xong xuôi thì ông trở vào nhà.
Gió đêm nay thổi mạnh hơn trước. Ông đắp mền kính mít nhưng vẫn cảm thấy lạnh ngay xương sống. Tiếng hú của gió như xoáy vào tận trong tim, tiếng xào xạt của cỏ cây làm ông rùn mình đổ mồ hôi lạnh. Cái cửa sổ đập “kình kình” vào vách, tiếng kót két của cửa phòng và tiếng kẽo kẹt của bụi tre bên hông nhà làm ông sởn da gà. Ông đứng dậy thắp ngọn đèn dầu thông phong rồi đi về phía cửa sổ. Ông đi được vài bước thì cây đèn dầu tắt phụt. Căn phòng trở nên tối đen như mực, ông sợ hãi tim đập liên hôi tay chân lần mò để tìm diêm quẹt. Tay chân ông quờ quạng trong bóng đêm như người mù. Dò dẫm. Lần bước. Run. Trợn mắt. Ông lần tay tìm quẹt que diêm rồi chăm vào ngọn đèn. Ông để sát ngọn đèn vào vách rồi lấy giấy vấn thành ống khói bao quanh thêm cho chắc chắn khỏi bị gió thổi tắt. Xong xuôi ông định bước tới cửa sổ đóng cửa thì ngọn đèn lại tắt phụt. Ông sợ xanh cả mặt chẳng hiểu gì sao. Trong đời ông chưa bao giờ lại sợ như thế. Trong bóng đêm ông cứ lần mò từng bước về hướng cửa sổ để đóng nó lại, bất giác linh tính của ông bắt ông phải nhìn ra sau vườn nơi có cây mận. Ông thấy cành lá đun đưa, dưới gốc cây có người đang ngồi. Tóc tay bù xù phủ đầy trán, hai cặp mắt sáng hoắc như mắt mèo. Ông lẩm bẩm :
– Con Mận về… con Mận về…- vừa nói ông vừa bước lùi để nép vào vách.
Sự tò mò làm ông dụi mắt nhìn cho kỷ thì thấy bóng người đó biến mất.Tự trấn an lòng mình là do sự hoa mắt, ông vói tay kéo cái cửa sổ lại, gió bên ngoài lạnh buốt thổi vào cánh tay của ông bất giác làm ông rùn mình lạnh buốt cả sống lưng. Sấm chớp chợt sáng loé lên, dõi theo ánh sáng đó ông ngoái nhìn ra sau vườn lần nữa thì… rõ ràng là Mận đang đứng đó nhe cái miệng rộng huỵt cười duyên với ông. Khủng khiếp nụ cười đó. Hàm răng đó. Ánh mắt đó. Ông loạng choạng lui hai ba bước, mắt trợn trắng vẫn ngoái nhìn theo cái bóng đó. Ông vấp phải cái bàn, té lăn ra đất bất tỉnh. Gió bên ngoài thổi tạt vào càng mạnh, tiếng hú nghe càng rùng rợn xé toạt bầu không khí tĩnh mịt đêm khuya. Tiếng cóc, nhái, ển ương, và côn trùng càng làm cho bầu không khí thêm u uất. Sầu. Rợn.
Sáng sớm hôm sau ông tỉnh dậy, thấy mình đang nằm dưới đất mình mẩy co giật vì lạnh. Ông ráng sức vói tay vịnh cái cạnh bàn để đứng dậy. Cây đèn dầu đã lụn tim từ lúc nào. Ông nhìn thẳng vào cái kính treo tường đối diện, người trong kính chính là ông với thân thể trần truồng. Ông hốt hoãng nhìn lại thân người thì mới thấy là trên mình của ông không có một mảnh vải che thân. Ông ôm tay che thân mình rồi chạy đến tủ áo để lấy quần áo. Chẳng hiểu vì sao ông lại như thế. Dương vật ông teo nhách không biết vì lạnh hay vì sợ. Mở tủ áo ra, ông thấy treo lủng lẳng một cái áo người đàn bà, nhìn kỷ thì mới hay :
– Đây là cái áo của con Mận đây mà ! -ông thì thào hoãng hốt.
Ông bật ngữa ra sau giường. Hơi thở ngột ngạt. Tim đánh trống liên hồi. Vừa lết và lui về phía góc giường ông vừa nhủ thầm : “chuyện gì đây, rõ ràng là con Mận đã chết, thằng Khu lên tỉnh chưa về, ai vô đây mà phá mình, lột hết quần áo của mình trong đêm khuya và còn máng cái áo cũ mèm rách bươm của con Mận ở đây. Chẳng lẽ là ma. Không thể nào. Mình đâu có tin là có ma. Tao không sợ”
Chợt ông la lớn vang vội :
– Tao không sợ, Mận mày ra đây tao không sợ mày đâu đừng có làm ma làm quỷ để hù tao.
Cái áo trong tủ lại phất phơ đun đưa làm cho ông Bảy đang oang oang cái miệng bỗng im bặt, nhìn cái áo lấm lét. Một lát sau không thấy gì khác lạ hơn ông tìm một cái cây tre gác ở góc phòng để đở cái áo của Mận xuống rồi đem ra sau nhà đốt. Ông cũng lục lội đâu được một mớ giấy vàng mã của vợ ông chết trước đây đốt còn chưa hết đem ra đốt chung với cái áo của Mận :
– Mận ơi, tía biết sợ rồi, con đừng hù tía nữa. Số tiền này tía đốt cho con đó. Con lấy xài đi rồi bỏ qua cho tía.
Bỗng một cái bóng chạy vụt vào nhà. Ông Bảy giật mình ngó qua thì chẳng thấy gì hết nhưng linh tính của ông cho thấy là có người vừa chạy qua. Ông vào nhà tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì. Càng hoang mang, càng lo lắng.
Buổi tối ông thắp thêm ba cây đèn dầu cho thêm sáng nhưng cũng không làm cho ông bớt sợ. Thỉnh thoảng cái bóng của ông in trên tường phớt qua cũng làm cho ông giật mình hoãng hốt. Không khí bao trùm là nỗi sợ hãi. Thấy đói, ông xuống bếp lục lọi gạo để nấu cơm. Ông bất giác rùn mình vì nơi đây là Mận hay thường làm bếp, tất cả mọi vật nơi đây đều có dấu tay của Mận. Ông chợt quay đầu trở lại phòng. Xoa xoa nơi vùng bụng. Nuốt nước bọt. Ông quyết định nhịn ăn. Ông đi được vài bước, nhìn khắp nơi trong phòng. Nhà bếp, nhà trên, nhà dưới, trên lầu, ngoài vườn, nhà tắm. Đâu đâu ông cũng đều thấy hiện trường hung án của ông bày ra trước mắt như là tan chứng rành rành. Ông vọt ba chân bốn cẳng phóng nhanh về phòng đóng cửa lại quên cả tắt đèn.