VN88 VN88

Một đôi chơi nhau kiểu đứng trong nhà tắm

– Tỉnh rồi hả – Khu lên tiếng khi nghe thấy tiếng động của Mận.
Nàng nhìn Khu cười một nụ cười yếu ớt nhưng chứa đầy tình cảm.
– Em dậy đi anh có nấu cháo rồi nè, ăn đi rồi uống chén thuốc này. Khu nói xong thì quay lưng bỏ đi làm Mận nhìn theo ngẫn ngơ chẳng hiểu gì.
Mấy ngày trôi qua, ngày nào Khu cũng săn sóc Mận tận tình nhưng lúc nào chàng cũng lộ một nét mặt lạnh lùng đối với Mận. Mận bỗng nhiên thấy buồn vô cùng, nên tìm cách hỏi cho ra lẽ.
– À, có gì đâu anh đâu có chiện gì đâu. Mấy đêm trước sợ lúa bị ngập nước nên anh phải thức canh đê, lúc gần sáng trở về thấy em nằm vất vưỡng bên cây xoài nên khiên em về đây. -Khu phân trần.
– Nhưng sao mặt anh có vẻ lạnh lùng. Mận hỏi han.
– Tại mặt anh lúc nào cũng vậy. Mận dò sét ở Khu nhưng chẳng được gì. Sau khi Mận lành bệnh thì Khu đã có lý do lẫn trốn nàng, lẫn trốn cái sự đau khổ mà ngày ngày chàng phải gặp trước mắ. Chàng sáng sớm ra đi đến tối mịt mới về, bỏ luôn cả giờ ăn trưa như thường lệ. Ông Bảy được dịp nên càng hoành hành. Hễ ông thích là cứ gọi Mận vào phòng để mà ông gọi là trị bệnh. Lúc đầu Mận cũng như thường lệ làm theo, nhưng trong lòng nàng không được vui vì Khu cứ tránh né nàng hoài. Nàng buồn bã nên chẳng muốn cho ông Bảy chữa bệnh cho nàng nữa.
– Thôi tía ơi, anh Khu ảnh… con cũng chẳng muốn lành bệnh nữa làm gì. Ảnh có vẻ lạnh lùng quá.
– Nhưng có bệnh thì phải chữa chứ – ông Bảy nói.
– Thôi con không muốn chữa nữa. Ông Bảy thấy dùng cái kế chữa bệnh không còn hưũ hiệu nữa thì ổng định ra tay dùng vũ lực.
– Tía nói thì con phải nghe lời – Ông Bảy quát.
Sẵn chẳng được vui trong lòng nàng chẳng trả lời đóng sầm cửa phòng rồi bỏ ra ngoài. Ông Bảy tức điên người lên, ổng xông ra cửa rượt theo Mận, ổng ôm ngang hông của Mận, Mận giảy dụa chống cự càng làm ông Bảy điên tiế. Ổng quật nàng nằm ngữa ra đất, tát cho nàng mấy cái tát tai, rồi đưa tay xé rách áo của Mận. Mận chẳng hiểu tại sao ông Bảy lại thô bạo như con thú đối với nàng. Ông Bảy tiếp tục đè nàng xuống, xé rách cái quần của nàng.Nằm đè lên mình Mận, ổng nghiêng người để vạch quần của ổng xuống rồi đút cái vật cứng ngắt đó vào người của Mận. Mận càng la lối chống cự thì ông Bảy càng làm dữ. Nàng thấy sợ hai cặp mắt của ông Bảy như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Làm xong việc ông Bảy đứng dậy kéo quần lên mặc kệ Mận muốn làm gì thì làm rồi đi vào phòng đóng sầm cửa lại. Mận lồm cồm ngồi dậy quần áo rách bươm lê lết vô nhà tắm. Nhìn vào gương nàng thấy mặt bầm tím hết. Hai mắt thâm quần hốc hác, đầu tóc bù xù. Nàng khóc thảm thiết. Kể từ ngày Khu bỏ mặc tất cả, Mận trở thành nô lệ tình dục cho ông Bảy. Nếu bất cứ lúc nào ông Bảy hứng tình thì có thể đè Mận ra mà hành lạc với bất cứ nơi nào. Khi thì nhà bếp, khi thì nhà trên, nhà dưới, trên lầu, ngoài vườn, nhà tắm, thậm chí là nàng đang gánh nước như lần nọ. Nàng lom khom đổ thùng nước vào lu, ông Bảy lén ở phía sau tuột quần nàng xuống, đè nàng nằm úp lên mặt lu rồi giao hợp với nàng. Những lúc đầu nàng còn chống cự nhưng bị đánh đập quá nhiều nên sau đó chi đành nằm im chờ ông Bảy xuất tinh xong thì đứng dậy kéo quần lên và đi làm việc tiếp.

Ba tháng trôi qua và cũng đúng một năm từ ngày nàng bước chân vào căn nhà này. Hôm đó vừa thức dậy, Mận xuống phòng ông Bảy ngỏ lời thưa với ông Bảy là nàng có ý định về thăm nhà 2 tuần để làm đám giỗ cho ba của nàng. Dù không muốn nhưng ông Bảy cũng phải bằng lòng với Mận vì ông đã có hứa với bà Sên là cho Mận về thăm ít nhất 1 lần trong một năm. Nếu điều đó không tiện cho ông và Mận thì bà sẽ lên thăm. Ông Bảy thà để Mận về thăm nhà còn hơn để bà Sên phải lên đây trong thấy cảnh nhà cửa điêu tàn của ổng. Khu đưa Mận về nhà, trên đường đi Khu chẳng nói một lời. Mận cảm thấy đau lòng lắm. Nàng đi được 1 cây số thì bỗng nhiên ngất xĩu. Khu hoãng hốt gọi tên nàng:
– Mận… mận… em cósao hông, anh hông tốt nên mới để cho em bị nông nỗi này. Mận… Mận !

Khu tỏ vẻ lo lắng cho nàng hết sức, chàng bứt một lá môn rồi phóng xuống mương mút một miếng nước lên vỗ vào trán của Mận cho nàng tỉnh. Một lát sau tỉnh dậy thấy Khu ôm mình trong tay, Mận bỗng nhiên ôm lấy ghì lấy cổ và hôn lên trán Khu một nụ hôn thật dài. Khu cảm động rơi nước mắt. Từ nhỏ tới lớn chàng chưa bao giờ rơi lệ. Mận kể hết cho Khu nghe về chuyện ông Bảy đánh đập và hành hạ nàng ra sao. Nhưng nàng kể một cách vô tư như không biết là ông Bảy hành hạ nàng theo kiểu nô lệ của tình dục. Nhưng Khu hiểu hết, chàng hiểu vợ mình là người thơ ngây trong trắng, nàng là nạn nhân còn ông Bảy là thủ phạm. Nhưng rồi sao chứ, chàng từ nhỏ là người nhu nhược yếu đuối, ngoài việc nghe lời cha mẹ thì chỉ biết làm ruộng ngoài ra thì chẳng biết gì khác. Khu đưa Mận về tới nhà bà Sên ăn một bữa cơm tối rồi từ giã trở về.
– Má chăm sóc Mận giùm con, con cũng chưa định lên tỉnh mua lúa giống nhưng sẳn đưa em Mận về thăm má nên làm luôn thể, hai tuần sau con về sẽ ghé ngang rước Mận luôn. Nói xong thì Khu đi ngay.

Bao nhiêu tháng gặp lại hai mẹ con tâm sự với nhau gần như suốt buổi. Nàng ôm thằng em khờ khạo trong tay mà tuôn nước mắt như mưa.
– Má, chắc cả năm nay má khổ cực nhiều lắm. Con chẳng làm được điều gì cho má. Má xem con có thể về ở với má có được hông ?
– Hông được đâu con à, con bây giờ là vợ người ta. Má đã gả con rồi thì nhà của con là ở bên chồng, làm sao mà cha chồng con để cho con ở lại đây. Với lại mình cũng đã nhận tiền cưới của người ta rồi, con !
– Má, vậy thì con kêu anh Khu về ở chung với má con mình. Ảnh hiền lắm!
– Vậy thì càng hông được, ruộng vườn của ông Bảy thì ai trông nôm, hông được đâu con, thôi bỏ qua đi, lo ra sau rửa một mớ rau rồi luộc, ăn cơm xong đi rồi tối nay má con mình nói tiếp.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, bà Sên nghe tiếng ục ặc ngoài sau vườn, bà rón rén mở cửa ra xem thì thấy Mận đang ói mữa dữ dội.
– Sao vậy con ?
– Con không biết nữa, tự nhiên sáng thức dậy là muốn nôn oẹ – Mận trả lời.

Nàng chưa có ăn gì cả nên oẹ ra toàn là nước miếng và chút xíu rau luộc còn chưa tiêu của tối đêm qua. Bà Sên mặt mày hớn hở nói:
– Vậy là con đã có bầu.
– Con có bầu ? -Mận ngạc nhiên hỏi.
– Là con sẽ có con đó, phải rồi, con bị tắt kinh bao lâu rồi ?
– Ý của má là…
– Thì con có còn chảy máu hông ?
– Lúc trước con có bị chảy máu ngay lỗ tiểu nhưng tía con nói con ăn trúng đồ dơ nên bị… Hai mẹ con mỗi người một câu. Mặt của bà Sên càng ngày càng tái đi theo từng lời nói của Mận.
– Vậy là con chưa bao giờ giao hợp với thằng Khu – bà Sên hỏi.
– Nếu má nói cái đó là giao hợp thì con chưa bao giờ làm với anh Khu, chỉ có tía trị bệnh cho con giống như má vừa nói cái gì đó… giao hợp.

Bà Sên bỗng nhiên lảo đảo thân người rồi nằm lăn ra đất xỉu. Mận đỡ bà dậy, xoa dầu và giật tóc mai cho bà tỉnh. Một lát sau bà tỉnh lại thì khóc nức nở một cách đau khổ:
– Trời ơi! khổ cho con tui quá dzậy nè, bị người ta cưỡng bức mà nó nào có hay.

Mận cũng khóc sướt mướt khi thấy bà Sên khóc một cách khổ sở. Nàng chỉ đoán được là hành động của ông Bảy là sai trái, nhưng chẳng đoán ra được đó là chuyện tài trời. Bà Sên rên rĩ tiếp:
– Bây giờ nó lại bụng mang dạ chữa nữa, thiệt là oan nghiệt.

Mấy ngày sau Mận vẫn còn ói mữa mà càng ngày càng nặng. Bẩm sinh không được khỏe mạnh nên Mận càng ngày càng yếu trông thấy rõ. Mặt mày nàng xanh xao. Tội cho bà Sên vừa bỏ hết tiền để lo than thuốc cho thằng em khù khờ của nàng nên chẳng còn tiền. Đi mượn hàng xóm thì chẳng được là bao. Cuối cùng chỉ còn một cách là đưa nàng trở lại nhà ông Bảy nhờ ổng thương tình săn sóc giùm cho Mận.

Đường dài cả hai cây số, nắng noi oi bức, hai mẹ con lội bộ cứ 200 mét thì phải ngồi xuống nghĩ ngơi vì sức khỏe của Mận không cho phép. Sau cỡ 9, 10 lần nghĩ ngơi cuối bà Sên cũng dắt được đứa con gái tới nhà ông Bảy. Bước và nhà bà Sên gọi to:
– Ông Bảy ơi, ông Bảy !
Không có tiếng trả lời, Mận thều thào mệt mõi :
– Chắc tía đi nhậu rồi má ơi, anh Khu chắc là lên tỉnh chưa về.

Hai mẹ con ngồi chờ ở ngoài gần 3 tiếng đồng hồ thì ông Bảy lót tót trở về, bà Sên vội vã đứng lên chào hỏi :
– Chào ông Bảy, tôi mới lên.
– À, mới lên đó hả, Mận có rót nước cho má chưa con – ông trả lời giọng làu nhàu đầy hơi rượu.
– Dạ- Mận nói xong thì đi ngay.
– Bà lên đây chơi hay có chiện dzì hông ?- ông nói tiếp.
– Số là vầy… Con Mận nhà tui nó bị ốm ói mữa tùm lum, ông cũng biết là chuyện đó… vậy ông làm ơn lo giùm cho con Mận nhà tui, khổ thân tui nhà cửa nghèo khổ nắm cơm cũng không có đủ ăn. Làm gì có tiền thuốc than cho con Mận.
– Được rồi bà yên tâm về đi, có tui đây lo, dẫu sao nó cũng là con dâu của tui. Thằng Khu lên tỉnh mua lúa giống rồi, nó có nói cho bà biết chớ. Một tuần sau thì nó mới về. Một mình tui cũng đủ rồi.

Dù lo lắng nhiều cho Mận đi nữa bà cũng phải trở về để lo cho thằng con trai bệnh hoạn, để nó ở nhà một mình sợ nó đi ra ngoài mương té xuống thì khổ lắm. Bà Sên vừa đi rồi. Ông Bảy cũng quay gót trở vào phòng bỏ mặc cho Mận muốn làm gì thì làm. Được mấy hôm cơn bệnh của nàng đỡ một chút. Ông Bảy lại dở chứng dê sồm ra định làm nhục đứa con dâu. Khác với những lần trước, lần này Mận biết chuyện nên ra sức chống cự hơn trước. Giữa cái đất ít người ở này thì Mận làm sao mà có người giúp đỡ. Nàng cho dù có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi tay ông. Ông Bảy được dịp Khu lên tỉnh thì càng đắt ý. Ông giở trò dê xồm gạ gẫm nàng trước nhưng không được thì ông dùng vũ lực. Thình lình ông ôm ngang sau lưng của Mận, Mận nghiêng mình tránh né, ông cười lên the thé rồi nói:
– Làm cái gì vậy con, đâu phải hôm nay là lần đầu, qua đây tía biểu đi, ngoan nào.
– Dạ thôi tía ạ !- Mận trả lời miễn cưỡng quay gót định bỏ đi.
– Đứng lại, định đâu đó. Tía còn chưa nói hết chiện thì con định đi đâu. Lại đây tía biểu con có nghe không!

Mận lừng chừng rồi cũng bước hai ba bước đứng trước ông Bảy. Ông nói tiếp:
– Vậy mới ngoan hông, ngước mặt lên tía coi coi làm gì mà cuối gầm mặt xuống dzậy bây. Mận từ từ ngước mặt lên cho ông Bảy xem.
– Trời ơi sao con ốm quá vậy nè-ông vừa nói vừa đứng lên ôm chầm lấy Mận. Mận như bị thôi miên đứng trân trân không dám nhút nhích. Ông đưa một tay ôm vòng sang lưng còn một tay ông hạ thấp xuống dưới háng của Mận sờ mó. Mận ẹo mông tránh né, ông ghì chặt hơn rồi ra sức xoa bóp tứ tung khắp người của Mận. Ông kề miệng lên định hun vào miệng của Mận. Mận chợt vùng vẩy chống cự và hất ông Bảy ra, rồi quay người tránh né, ông Bảy vói tay nắm giật cổ áo của Mận lại, Mận dùng dằn giật áo lại, ông nắm hai tay xé phăng cái vạt áo rách toạt đưa cái lưng trần ra ngoài. Ông xé rách hết quần áo của nàng rồi mà vẫn còn chưa bắt được nàng thì tức tối vô cùng.

VN88

Viết một bình luận