VN88 VN88

Mộng tình được sướng cùng nàng làm chàng xuất khá nhiều

Quá thất vọng, chàng đứng sững trong giây lát, chợt nhớ ra có thể nàng đi dự thi mỹ nữ đẹp nhất nên vội chen vào đám đông đang đứng xem ai đẹp nhất. Kết quả chàng một mình về nhà trọ vì chẳng có ai đẹp là nàng trong số người dự thi cả. Vậy là sao ?

Đợi cho mọi người tan chợ hoa, chàng mới lững thững về nhà trọ. Đầu óc quay cuồng vì không gặp được nàng, chưa kịp hỏi tên, tâm trạng buồn của chàng ngược hẳn với tên tiểu bảo. Hắn cuời tươi nhìn chàng :

– Công tử để ai đợi trong phòng quá lâu rồi, hãy mau lên xin lỗi người ta đi !

Ngạc nhiên, chàng lên phòng trọ ở trên lầu. Một mùi hương quen thuộc nhẹ vào mũi chàng, không lẽ ?

– Cô nương !

Cô gái áo hồng đang ngồi xem sách, tay cầm bút viết vào mảnh giấy hoa tiên một bài thơ nào đó. Thấy chàng, nàng tỏ ra nũng nịu:

– Tưởng rằng phải đợi đến sáng!

Nàng giải thích :

– Lúc tối do có công việc quá cấp bách nên lỗi hẹn, mong công tử luợng thứ cho.

– Tôi cứ tưởng nàng dự thi mỹ nữ chứ. Vừa nói tay chàng vừa trao bức thư họa cho nàng. Nàng trố mắt nhìn chàng bảo :

– Thiếp xấu thế này mà dám dự thi ư?

– Ta nghĩ nàng hơn hẳn tất cả bọn họ đấy.

Nghe thế nàng mỉm cười đỏ mặt, nhìn chàng hỏi :

– Chàng tự họa thơ mình mà không biết ư ?

– Nàng nói thơ ai ??

– Của chàng, bài thơ đó chàng đã làm cách đây 3 năm ở Tây Hồ, chàng quên rồi ư ?

Lê Dung chợt nhớ ra.

– Đúng là hôm ấy ta có đi ngang qua đó, tửu ẩm đề thơ, nhưng không nhớ ra.

Nàng trách móc :

– Chàng không nhớ bạn thơ khi xưa ư ? Người đã cùng chàng ngâm thơ, thổi sáo, uống rượu ?

Lê Dung kinh ngạc :

– Thế, nàng là là ?

Thật ra chàng cũng chưa nhớ rõ đêm đó. Có chăng là một bức họa mỹ nhân ngồi trên thuyền thổi sáo dưới trăng. Chàng đã mua bức tranh đó trong một dịp tình cờ, luôn mang theo bên người chàng từ dạo ấy.

Nàng thở dài khi nhìn thấy vẻ mặt của chàng :

– Đúng là người có số đào hoa, bước ra nửa bước đã có người đẹp bên cạnh.

Chàng nhìn thấy nàng cầm một bức tranh nơi tay, giật mình nhìn kỹ đó chính là bức tranh ” Thuyền hoa” chàng đã mua dịp đó.

– Sao nàng lại có nó ? . Nàng đưa tay chỉ ra cửa sổ :

– Sở dĩ không đến gặp chàng đúng hẹn là vì phải nhặt nó lên từ hàng cây bên dưới, nếu không ? tàn úa một kiếp người?! Nói xong nước mắt nàng tuôn ra thành hai dòng suối nhỏ. Dung ngạc nhiên nhìn nàng, chàng bước lại gần xem kỹ, bức họa thiếu mất hình thiếu nữ trong tranh. Chàng chợt nhận ra và không tin vào chính mắt mình. Chàng kêu lên:

– Nàng , nàng là!

VN88

Viết một bình luận