VN88 VN88

Mơ mơ thật thật được phá trinh ma nữ xinh đẹp

Tiến vờ nhắm mắt như đã bắt đầu ngủ cho người trung niên yên tâm.
Sau đó, người trung niên mới cầm cây đèn dầu đi ra cửa. Tiến mở mắt trông theo, chỉ thấy tấm lưng của ông ta khuất trước khi cánh cửa khép lại, và màn đêm trở về với sự tĩnh mịch.

Tiến quay mặt vào tường, lùi xùi co chân lại, hai bàn tay dúi giữa đùi cho ấm, bắt đầu đi vào giấc mộng. Bên ngoài tiếng lẽng kẽng, lụp cụp vang lên, trong mơ màng Tiến đoán rằng người trung niên đang vác cuốc và cần câu ra đồng.

Tuy giường lạ, nhưng vì quá mệt mỏi suốt một chặn đường dài, Tiến đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.

Trong giấc mơ Tiến thấy mình lạc vào một vườn hồng xa lạ, tay cầm một cây roi thật to và thật dài, thân cây cứng ngắt với những lằn gân nổi cuồn cuộn. Trên con đường trải dài đi sâu vào trong vườn , dọc theo hai bên đường, là những đóa hoa hồng nở rộ, nào là hồng đỏ, hồng nhung, hồng cam, hồng tím đủ loại phơi bày trước mắt. Tiến thấy choáng ngợp với vạn sắc màu đua nhau khoe trước mắt. Kích động trong lòng, Tiến vừa đi vừa cầm cây to dài quất lia lịa vào những cánh hoa yếu ớt, tất cả hoa hồng lần lượt lác đác dưới chân Tiến, tạo thành một thảm hoa hồng sau bước chân, Tiến cảm thấy mình như một ông hoàng đang reo rắt sự ấm no đến cho dân làng. Rồi người con gái xuất hiện trước mặt Tiến, dưới một vòm cửa trát vàng sáng chói. Nàng cười duyên với Tiến, đưa tay mềm mại vẫy gọi. Tiến ôm gậy vội vã bước theo, vừa đi vừa nhìn người con gái mà nàng cứ lâu lâu lại quay mặt lại nhìn Tiến niềm nở. Giờ đây Tiến mới chợt nhớ cái áo trắng nàng đang mặc chính là của cái bóng trắng ban nãy lúc Tiến tắm ở bờ mương trông thấy. Và khuôn mặt của nàng nữa, bây giờ mới thấy. Nàng khá xinh đẹp với khuôn mặt bầu bầu sáng như vầng trăng tháng Chín, làm cho Tiến thấy hơi xao xuyến, rão bước thật nhanh theo cô gái, nhưng cớ sao Tiến càng bước nhanh thì bóng dáng nàng lại cách xa hơn. Tiến chạy miệt mài những cũng không bắt kịp nàng…

Giật mình tỉnh giấc, mới hay Tiến đang nằm mộng. Sờ xuống đùi cảm thấy quần đã ướt. Thì ra trong mơ Tiến gặp được con gái của người trung niên, lúc tỉnh dậy đã biết mình mộng tinh ướt cả quần. Hơi e thẹn , Tiến cởi quần định mang ra bờ mương giặt, thình lình trong bóng đêm mờ mờ, Tiến nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó bước ra từ phòng trong. Nhìn ra cửa trước vẫn còn đóng, Tiến biết rằng người trung niên kia vẫn chưa về, thế ra tiếng bước chân đó là ai ? Có lẽ là con gái của ông ta đã thức dậy, Tiến nghĩ. Vội vàng kéo quần trở lại, Tiến nằm im để nghe động tịnh.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đó lại nhịp nhàng, cái bóng trắng lại phất phơ như cành liễu đung đưa trước gió. Tiến hơi nao nao trong lòng, nghĩ tới giấc mơ ban nãy, nghĩ tới người con gái trong mơ, nghĩ tới con gái của người trung niên đang ở trong phòng, Tiến vừa lo lắng, sợ sệt, và xao xuyến.

Trong bóng đêm mờ ảo, Tiến lại thấy cái bóng trắng ban nãy đứng ở cạnh bàn, đứng bất động. Tiến thầm nghĩ, chắc cô ấy đang dọn đồ ăn trên bàn. Cô ta thật là giỏi vắn, trong thâm tâm của Tiến đã thầm có giao cảm với nàng rồi. Nhưng Tiến chợt băn khoăn, cớ sao nàng lại dọn dẹp trong đêm khuya khoắc như thế này, đó có phải là thói quen của nàng chăng ? hay là nàng đang đói, lúc nãy người trung niên có nói con gái ông ta bị bệnh nằm ở trong. Chả lẽ nàng đang đêm lại đói bụng lần mò ra tìm thức ăn. Tiến tò mò mở mắt to để tìm hiểu. Cái bóng trắng trong đêm giờ đây đã ngồi xuống ghế. Tiến lại nghe tiếng lóc cóc của chén dĩa khua vào nhau, tiếng gắp đủa, rồi tiếng chem chép nhai ngồm ngoạm. Tiến nghĩ mà thầm cười, chắc cô nàng đói lắm đây, biết vậy thì lúc nãy mời cổ ra ăn luôn.

Một lúc lâu tiếng chén dĩa khua nhau cũng ngừng hẳn, Tiến đoán rằng nàng sẽ đứng dậy dọn dẹp hoặc ra sau bếp rửa miệng, nhưng không! nàng vẫn còn ngồi đó . Tiến vẫn thấy cái bóng trắng ngồi thửng ra đó như một pho tượng trắng không cử động. Tò mò suy nghĩ vớ vẫn chuyện gì đó, linh tính báo cho Tiến biết là nàng đang nhìn mình, nhìn một cách chăm chú, điều đó làm cho Tiến hơi ái ngại, và lại sợ sợ sao đó không dám mở mắt ra nhìn. Nhưng chẳng nhắm được bao lâu, sự tò mò lại thoi thúc Tiến, Tiến lại mở mắt ra nhìn. Cái bóng trắng đó vẫn ngồi im, Tiến tưởng tượng đôi mắt to đen láy kia đang nhìn mình một cách kỳ lạ, nếu là tình yêu thì cái nhìn đó sẽ đắm đuối, nhưng nếu là kẻ thù thì cái nhìn đó như muốn ăn tươi nuốt sống.

Dần dà sự tò mò của Tiến cũng tan biến, để lại cho Tiến sự bực dọc với cái nhìn soi mói của nàng. Tiến thầm hỏi, tại sao nàng lại ngồi đó nhìn mình thế kia, tại sao nàng không bỏ đi cho rồi ? Hỏi mãi nhưng Tiến cũng sẽ không bao giờ có được câu trả lời xác đáng, nghĩ thế thì Tiến ngồi phắt dậy, cố tình gây tiếng động để cho nàng biết là Tiến đã thức. Từ trong mùng, Tiến nhìn ra , hy vọng rằng cái bóng trắng đang ngồi kia sẽ lên tiếng, hay ít ra là cử động, hoặc có thể e lệ rụt rè bỏ chạy khi biết rằng trong căn phòng chật hẹp này chỉ có nàng và Tiến. Nhưng không! nàng vẫn ngồi đó bất động. Cái bóng trắng hơi lay động khi gió chợt thổi nhẹ qua. Dường như nàng lại đưa cặp mắt sáng hoắc nhìn thẳng vào Tiến. Tiến hơi run vì sự lạ lùng người con gái đó trong bóng đêm như thế này. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hay là nàng bị mù và bị điếc nên không nghe thấy tiếng động cũng không nhìn thấy Tiến phía bên này ? Nhưng rồi tự Tiến lại trả lời câu hỏi đó, nếu nàng mù sao nàng thấy đường mà gắp đồ ăn, vậy chắc chắn nàng bị điếc rồi.

Tiến lui cui kiếm đáy mùng định chui ra hỏi nàng cho rõ, nhưng hình như cô ấy đứng dậy, và đang đi về hướng Tiến đang ngồi. Dáng đi của nàng khoan thai lắm, nhẹ nhàng một cách kỳ lạ không giống như kiểu đi của con người, có thể như đang bay, mà lúc này Tiến không hề thấy sự lạ lùng ở nàng, cũng như không thấy sợ, chỉ thấy rún động. Nghĩ tới người con gái trong giấc mơ ban nãy và người con gái này là một, Tiến lại thấy lòng mình nao nao.

Nàng bước đến cạnh bên Tiến. Trong bóng đêm Tiến không thấy rõ mặt nàng ra làm sao nhưng Tiến có thể thấy ràng ràng bộ áo trắng nàng đang mặc là một cái áo cổ trái tim thêu hoa, áo dài phủ tận gót , loại áo không có tay, một mùi thơm của nhang đèn lại thoang thoảng trong mũi Tiến, và một hơi lạnh chợt bao trùm lấy người Tiến. Tiến muốn mở lời nhưng không làm sao mở miệng được. Tay chân Tiến lại cứng đờ chẳng cử động. Tiến chết điếng vì việc xảy ra đột ngột như thế. Nàng là ma ?

Còn đang phân vân những ý nghĩ lung tung trong đầu, Tiến chợt thấy lạnh ngắt ở bàn tay. Thì ra nàng đang nắm lấy tay Tiến. Một hơi lạnh truyền qua chạy buốt vào tim, Tiến hơi rùng mình. Gió bên ngoài đập vào cửa kêu ken két, cành lá lao xao như cố tình hù Tiến, Tiến thấy lạnh thật, nhưng nghĩ rằng lúc nãy tắm dưới mương bị trúng gió. Lại thầm nghĩ trong đầu, Tiến mong muốn mình đừng bị trúng gió lúc này, nếu bị thì sẽ uổng giây phút này lắm. Tại vì … giấc mơ ban nãy thật gây ấn tượng mạnh về vẽ đẹp của nàng.

VN88

Viết một bình luận