VN88 VN88

Mê mệt cặp vú săn chắc quá khổ của phu nhân

Chẳng mấy lúc, vầng kim ô đã khuất sau Ngự Bình Sơn, gia nhân lo thắp đèn lồng, chuẩn bị tiểu yến để Hàn Lâm đại phu thời. Ngài vẫy tay gọi quan Quản vệ vào gặp:
– Hôm nay mùng mấy rối nhỉ?
– Bẩm đại nhân mười bảy trăng muộn a.
– Tốt lắm. Hãy bày trà tiệc và hoa cúc tửu tại Nguyệt Đình Hoa cho ta nghe?
– Dạ.
– Mi nhớ qua rước phu nhân cùng ra đối ẩm với ta nữa nhé.
– Dạ.
– Còn nữa, mi sai bầy ca nương hãy chuẩn bị để phục vụ cho phu nhân nhé.
– Dạ vâng.

Canh hai vừa trổi, trăng trung tuần tháng bảy sáng chói chang, Nguyệt Đình Hoa hương thơm tỏa mát, gió phất phơ lay những cụm liễu rũ dọc bờ hồ bán nguyệt trông thơ mộng hữu tình dễ xúc cảm hồn tao nhân mặc khách. Đối diện với phu nhân, Hàn Lâm đại phu vẫn không thấy nơi nguời vợ đầu gối tay ấp hai mươi năm qua có sự khác lạ nào, ngoài da dẽ hồng hào, má phấn môi son mặn mà hơn. Có lẽ do vừa mới bạo bệnh qua đời nên bà trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp nom trẻ ra. Hàn Lâm đại phu cảm nhận lòng mình qủa có xúc động, song không phải vì phu nhân thu hút bản chất hiếu sắc của đàn ông mà vì Hàn Lâm đại phu mừng vợ vẫn còn hiện diện hủ hỉ bên ngài trong cảnh tuổi già hiếm hoi, đơn chiếc. Ngài chép môi nhình vợ, tỏ ý săn đón:
– Phu nhân cảm thấy khỏe chưa vậy?

Phu nhân chớp mau ánh mắt, vẻ thẹn thùng:
– Cám ơn đại nhân. Tiện nữ lúc nào cũng khoẻ mạnh cả.
– Kìa sao đêm nay phu nhân khách sáo, xa lạ với ta là thế nào?
– Bẩm đại nhân, tiện nữ thân phận kỹ nữ nào dám tự tiện vô lễ. Xin đại nhân thương tình miễn trách.

Giọng nói của phu nhân thường lệ trầm thấp, lắm khi Hàn Lâm đại phu nghe chẳng êm tai, nhất là khi giận dữ, hờn trách. Vậy mà đêm nay, đại phu lại nghe êm ái, dịu dàng khác nào thuở ngài mới qua cử hành lễ tương kiến.

Hàn Lâm đại phu âu yếm nắm tay phu nhân giọng đắm chìm trong mơ mộng:
– Phu nhân ơi. Những tưởng ta với phu nhân đôi đường tử sanh ly biệt. May sao trồi cao có mắt gia phúc phu nhân hồi sinh.
– Chết, chết chữa. Xin đại nhân cẩn trọng lỡ gia nhân trông thấy.
– Kìa, ta với phu nhân đã là chồng vợ hơn hai mươi năm rồi. Còn sợ gì bọn gia nhân cười chê đàm tiếu. Hơn nữa phu nhân quên rằng đây là Nguyệt Đình Hoa của ta, có ai dám bén mãng chứ.

Hàn Lâm đại phu vừa nói vừa cố ý choàng vai kéo phu nhân ngã lên vai ngài, cười đắc ý đưa tay khẽ nựng lên má phu nhân, giọng có phần lơi lã huê tình:
– Phu nhân ơi. Sau phút hồi sinh, ta cảm thấy phu nhân trẻ lại, đẹp ra muôn phần quyến rũ. Ta càng yêu càng đắm say.
– Ôi đại nhân. Xin đại nhân chớ buông lời trêu ghẹo. Phận hồng nhan thấp hèn đâu xứng đáng. Có lẽ đại nhân đã say men rượu rồi.
– Không, không đâu. Ta nào uống chi nhiều mànàng bào ta say.

Phu nhân khẽ chớp bờ mi cong, ửng hồng đôi má thẹn thùng ấp úng:
– Đại nhân thứ lỗi. Em nào dám hàm hồ qua lời. Chẳng qua em chỉ muốn …

Nói đến đó, phu nhân hé nụ hoa hồng tươi trên đôi môi son thắm, nũng nịu tiếp:
– Tiện thiếp được đại nhân chiếu cố thương tình đủ để kẻ hèn mọn an ủi tấm lòng, nào đâu dám phụ lòng người quân tử.
– Ôi chao, người ngọc đẹp xinh mà tiếng oanh vàng thỏ thẻ càng như sáo ngọc tiêu vàng. Nào phu nhân hãy ghé lại gần đây cho ta hôn nàng một cái xem nào.

Hàn Lâm đại phu kéo thân hĩnh êm mát của phu nhân ôm ghịt vào lòng và say mê hôn lên khắp mặt mài nàng. Phu nhân lúc này không còn cự tuyệt đại phu nữa mà đã hưởng ứng một cách nồng nhiệt. Vòng tay ôm xiết chặt lấy bờ lưng chổng. giọng hổn hểnđứt quãng:
– Ôi ôi đại phu… đại nhân… nhè nhẹ thôi, làm người ta nghẹt cả hơi thở rổi nè.
Hàn Lâm đại phu cư(‘i ngất, tảt nhẹ lên má phu nhân:
– Ta biết… ta biết nàng muốn thừ lòng ta.mà.
Phu nhân ngướe đôi tròng ngọc bích lấp lánh nhìn đại phu như nai vàng ngơ ngác:
– Đại nhân nói ai thừ ai. Nào em có ý hổn hào, vô lễ với đại nhân bao giờ.
– Ha ha, ta biết. Ta hiểu rõ ý tứ của phu nhân mà. Thôi ta vào tư phòng đi phu nhân nhé.
– Dạ.
Giọng phu nhân nhẹ tựa hơi sương, êm như gió thoảng. Hai gò ngực nhô cao phập phồng, hiện ẩn lơ mờ qua làn xiêm mỏng hổng hồng như hai quả đào tiên càng thôi thúc Hàn Lâm đại phu thêm hưng phấn. Ngài dĩu vợ dứng lên, tay đan tay đi vào nội sảnh.
Hương tóc gội nước hoa lài tỏa lan ngào ngạt khứu giác càng mang lại xúc cảm ngây ngất trong lòng Hàn Lâm đại phu. Ngài thắc mắc không hlểu vì sao từ ý nghĩ thử thách vợ, ngài bỗng thấy lòng xuân phấn chấn, muốn được ân ái cuồng nhiệt. Ngài ghề bên tai vợ, giọng lạc hẳn đi:
– Phu nhân ơi. Đêm nay trời đẹp gió mát, trăng thanh đẹp làm sao. Nàng lại mơi hoàn dương càng là kỷ niệm bát tuyệt. Ta muốn lên tận đỉnh vu sơn cùng nàng như An Lộc Sơn cùng Dương Quí Phi ngày nào.
Phu nhân cười rúc rích rút đầu vào nách Hàn lâm đại phu: .
– Đại nhân già mà vẫn cõn vui vẽ yêu đời ghê.
– Hà hà, ta vẫn còn nàng, vẫn cõn phu nhân ta không yêu đỡi thế nào được.
– Nhưng mà liệu đại nhân còn nươc non tang bồng hổ thỉ gì không. Chớ tuổi phu quân em thấy lỏng gối rồi à. .
Nghe phu nhân chê, Hàn Lâm đại phu thầm nghĩ:
– Đích thị là phu nhân ta chẳng sai. Nàng còn vờ vỉnh chi nữa.

VN88

Viết một bình luận