Hoàn cảnh gia đình như thế nên Bào sớm phải bỏ học từ bậc tiểu học. Thương mẹ lam lũ, vất vả, Bào cũng chịu thương chịu khó, phụ giúp mẹ công việc đồng áng, chăn nuôi, việc nhà việc cửa rồi cùng mấy anh chị trong gia đình làm nghề dệt thảm kiếm thêm thu nhập. Sớm thiếu vắng người cha, còn người mẹ chỉ lo việc làm lụng, kiếm tiền nuôi con cũng quá sức nên Bào lớn lên chẳng có người quản lý, dạy bảo. Chính vì thế, Bào sớm theo lũ bạn xấu trong xóm, ngoài làng tụ tập chơi bời, lêu lổng.
Đến tuổi 17, Bào sớm để ý đến các cô gái. Nhà Bào ở Tốt Động, Chương Mỹ, Hà Nội, trong những lần đi chơi cùng bạn bè sang Hữu Văn kế bên, anh ta để ý đến một cô nữ sinh thường hay ngồi bán hàng cho mẹ. Hỏi dò, Bào biết tên cô bé ấy là Liên, học lớp 9. Mới 14 tuổi nhưng trông Liên phổng phao, có vẻ già dặn hơn các bạn cùng tuổi. Cảm cô bé này nên Bào thường cùng các bạn tìm đến quán nhà Liên, kiếm cớ làm quen, tán tỉnh.