– Đi theo chị.
Chị Hoa nói rồi rảo bước. Chị đi chầm chậm để chờ tôi. Hai chúng tôi đi cạnh nhau. Qua một con đường nhỏ là chúng tôi đã đến căn chung cư, nơi mà mẹ con chị ở. Nhà chị trên tầng 2.
Vừa mở cửa, chị đã kêu :
– Vân ơi, ra chào thầy này con !
Một cô bé rất xinh, tầm 8 tuổi bẽn lẽn bước ra, lý nhí nói với tôi bằng một thứ tiếng Việt trọ trẹ :
– Dạ, con chào thầy.
Tôi xoa đầu bé Vân.
– Đây là thầy Nguyên. Thầy sẽ dạy con đấy.
Chị Hoa năm nay tròn 30 tuổi. Dĩ nhiên vì tế nhị nên tôi không dám hỏi nhưng chị đã bảo với tôi như vậy. Chồng chị là dân kinh doanh buôn bán, hiện anh ấy đang ở bên Nga theo công chuyện, 3 tháng sau mới về.
Cần thiết phải nói rằng, chị Hoa là một người phụ nữ xinh đẹp. Tóc chị cắt ngắn, trẻ trung. Khuôn mặt thông minh, ánh lên vẻ hiền lành phúc hậu.
Tôi thường đến nhà chị vào lúc 5 giờ chiều vào các ngày trong tuần. Tầm ấy cũng là lúc chị đi làm về. Bé Vân nghỉ học sớm hơn nên đã đợi chúng tôi ở nhà. Một buổi dạy kéo kéo dài 1 tiếng rưỡi đồng hồ.
Tôi dạy đủ thứ cho bé Vân : Toán, tập đọc, tiếng Anh…
Sau mỗi buổi như vậy chị bảo tôi ở lại ăn cơm. Tôi cũng chắng khách sáo gì nên vui vẻ đồng ý.
Thứ 7 hôm nọ chị rủ tôi đi cùng mẹ con chị đến rạp xinê. Bộ phim rất hay, bé Vân cứ cười suốt. Chúng tôi ra khỏi rạp lúc khoảng gần lúc nửa đêm. Sợ đêm hôm nguy hiểm nên tôi đưa cả hai người về nhà. Về đến nơi thì rất muộn rồi, chị Hoa bảo khuya khoắt thế này, tàu xe rất thưa nên kêu tôi ngủ lại rồi mai hẵng về. Nghĩ bụng mai chủ nhật cũng chẳng phải học hành gì nên tôi chấp thuận và cám ơn chị.
Nhà có mỗi cái phòng tắm nên chúng tôi phải tắm lần lượt. Bé Vân tắm trước tiên rồi đi ngủ luôn. Chị Hoa kêu tôi tắm trước nhưng tôi nhường chị. Ai lại đi tranh với phụ nữ, hơn thế họ lại là chủ nhà mà. Với lại tôi cũng chẳng mang theo áo quần gì nên cũng ngại. Tôi lại lười tắm.Bụng bảo dạ, ôi dào mình bình thường vài ngày không tắm mà đâu có sao. Cứ thế này mà đánh một giấc. Sáng mai về rồi tắm luôn cũng chưa muộn mà. Nhưng rồi nghĩ lại,thôi, cũng nên vào rửa một tí không người ta cười mình ở dơ
Chị Hoa vào phòng tắm. Tôi ngồi trên đivăng giữa nhà chờ. Rồi vẫn cứ ngồi thế mà tôi thiu thiu lúc nào chẳng hay.
– Nguyên ơi ! Nguyên à !
Tôi dụi mắt.
– Dạ, em ngủ quên.Xin lỗi chị.
Tôi cảm thấy hơi ngượng nghịu.
Chị Hoa đứng trước mặt tôi, đầu cúi sát mặt tôi. Trên người chị là tấm khăn tắm.
Tự dưng nước mắt tôi trào ra. Tôi nhìn chị rồi chỉ thốt ra được một tiếng :
– Chị !
Hai tháng nay ngày nào cũng gần chị. Tôi thương chị từ lúc nào không hay. Nhưng tôi kìm lòng lại. Dẫu sao chị cũng là gái đã có chồng, có con rồi, chị lại nhiều tuổi hơn tôi. Tôi thấy tình cảm của mình thật không phải, thậm chí còn có lỗi.
Nhưng bây giờ, chị đứng trước mặt tôi, hơi thở chị kề bên hơi thở tôi. Lòng tôi bỗng dấy lên một niềm cảm thương lạ lùng.