“Đói bụng chưa con ? có cơm sau bếp đó, ăn đi rồi ngủ, để đó má dọn cho” Nó liếc nhìn má nó mỉm cười, nó chợt thấy má nó hơi xanh, mặc dù bóng đén vàng trên ban làm việc của má còn sáng.
“Má sao vậy ?” nó hỏi
“Có sao đâu ?” rồi má nó ngập ngừng hỏi tiếp “Con làm gì bên con Thanh mà có vẻ mệt vậy hả ?”
“Có gì đâu” nó bâng quơ “bọn con vừa làm báo vừa giởn, con Phượng phá muốn chết luôn, lại ăn uống tùm lum, nhà nó vui lắm” vừa lần xuống bếp tìm công tắc đèn, nó vọng lên “bác Nhân gởi mẹ cái gói quà con để trên bàn đó, bác dặn đưa tận tay má”
“ừ, má thấy rồi, để lát nữa má coi” giọng mẹ nó run run …
Vừa ăn nó vừa nghĩ, kể cũng lạ, má nó tối nay làm sao đó, chợt nó nghĩ đến cái vật màu hồng hồi trưa, mà ba con Thanh kêu là quà tặng cho con Phượng, xì , nói vậy chứ thừa biết là ổng cho nó chưa cho ai, nhưng ngại không dám nói. Con Thanh cũng vô tư, chẵng nghĩ ngợi gì. Rồi nó nghĩ đến món quà của má nó, khôngkhông phải gói quà của má nó to hơn, lại nặng nữa khi ôm về nó không để ý nhưng hình như là mấy cuốn sách. Rồi nó chợt ngớ ra … lúc nãy đi ra nó thấy tờ giấy gói quà đã được xếp ngay ngắn nằm trên kệ tủ vậy là má nó đã mở quà rồi, nhưng sao lúc nãy mà nó lại nói để lát nữa coi. Có ai đời nào lại mở quà mà chỉ mở lớp giấy gói để coi quà sau bao giờ, vậy chắc là má nó không muốn cho nó coi rồi … chắc phải là cái gì … ha ha ha đặc biệt lắm. Cứ nhìn điệu bộ của má nó là nó biết ngay. Bỏ dỡ tô cơm, nó leo lên bàn bếp, cố nhón chân nhìn ra phòng ngoài, nó thấy má nó đang lấy giấy báo bao lại mấy cuốn tạp chí rất đẹp mà nhìn bìa cuốn còn lại má nó chưa bao xong là nó biết ngay nội dung bên trong” nó còn thấy một cuốn album nhỏ rất đẹp trên bàn, không phải của nhà nó, vậy cũng là quà của ba con Thanh.
Leo xuống khỏi bàn bếp, cho tô cơm vào gác men giê, nó không còn thấy đói nữa mà chỉ muốn biết là má nó có cái gì. Nó chắc hẵn không chỉ là sách vì gói quà còn có thứ gì lục đục bên trong.
“Con đi ngủ nha má”, nó nói vọng ra, khi bước vô phòng, nó thấy má nó đang lấy mấy tập giáo án ra soạn, nó mỉm cười nghĩ chắc má nó nghĩ nó còn nhỏ lắm. Khép cửa phòng lại, nó kê ngay chiếc ghế cạnh giường vào sát tường, vẫn chưa đủ, nó lấy thêm một chồng sách giáo khoa chập lại với nhau, bây giờ thì nó có thể thấy rõ cả gian phòng ngoài vì nhìn từ trên xuống, trong phòng nó tối lắm nên nó chẵng sợ má nó nhìn thấy. Má nó cứ lật đi lật lại mấy trang giáo án, rồi gấp hẵn lại, đứng dậy đi về phía phòng nó. Nó lập tức bay xuống ghế, trèo ngay lên giuờng kéo vộ cái chăn và quay mặt vô tường. Nhìn vào bóng má nó in trên vách, nó thấy má nó tần ngần một chút rồi khép lại. Nó nằm im một lát rồi vùng ngay dậy. Nhìn ra ngoài nó không thấy má nó đâu, nhưng lại nghe tiếng nước dội, vậy là má nó đi tắm. Nhanh nhẹn, nó hé cửa và lẻn ra phòng ngoài, cái tập tạp chí nó thấy má nó giấu dưới gậm bàn, nó lôi ra cả bộ, bốn cuốn cả thảy, lật vội mấy trang trong nó nóng cả người lên, dăm ba từ tiếng anh đập vào mắt nó, tất cả đều trình bày về nghệ thuật làm tình, mỗi bài đều có hình minh họa. Đóng vội mấy cuốn tạp chí, rồi lật vội quuyển album, nó ngớ cả người, hình ông Nhân, trần truồng như nhộng ở mọi tư thế, có cả tấm chụp với má con Thanh, có tấm chụp với mấy cô gái người nước ngoài, tất cả đều trần truồng và quấn lấy nhau với vẽ mặt cực kỳ dâm đảng, có tấm chụp ông Nhân với cả ba bốn cô. Nó cảm thấy nóng ran cả người, mắt nó tối lại, tim đập loạn xạ. Gập cuốn album lại, nó nhét tất cả lại như củ rồi phát hiện ra còn một cái gì nữa dưới ngăn bàn, trongmột bọc ni lông hàn kín. Kéo ra tới nơi thì nó không khỏi sửng sốt, trong bịch có một chai dầu nhờn, có vẽ nhớt lắm, hai cục pin tiểu, một tập sách nhỏ và một cái chắc là chức năng giống như của con Thanh hồi sáng nhưng to hơn nhiều, gần bằng cổ tay của nó dài cũng gần cở đó với cái đầu loe ra, màu nâu nhạt, có nhiều đường gân cứng nổi lên xoắn quanh. Tất cả dường như bằng cao su mềm bao quanh một lõi rất cứng. Phía dưới có 1 cái công tắc màu xanh biển. Ngoài ra còn có hai phần phụ nhỏ hơn một vừa một nhỏ, phần nhỏ có thêm một túm tua đen đen. Nó nghĩ mãi mà không biết hai cái này để làm gì. Đang miên man thì nó chợt giật mình vì tiếng nước vặn trong phòng tắm ngừng chảy, vậy là má nó sắp ra. Nhét vội vô học bàn, nó rút thật nhanh vào phòng và leo lên giường. Đúng như nó nghĩ, má nó lại hé cửa xem nó đã ngủ yên chưa rồi khép cửa lại. Cũng may là cái ghế nằm phía cuối giường sát tường trong tối chứ nếu không má nó sẽ nghi ngay.
Nó lại trèo lên ghế, đứng nhón hơi mỏi chân nên nó lại phải kê thêm mấy cuốn tập. Nó thấy má nó đã mặc áo ngủ, bộ ngực phồng căng của má nó vun lên dưới làn áo mỏng làm nỗi bật hai đầu vú cứng căng. Bình thường không căng thế kia đâu, chắc là má nó đã xoa trong khi tắm nên mới vậy, nó nghĩ. Mà nó tới bàn, ngồi xuống và ngồi vậy một lúc lâu, rồi mà nó đứng dậy, với tay kép ánh cửa sổ lại. Trời không lạnh, thông thường má nó hay mở cửa để làm việc, sao hôm nay lại đóng, chắc là … chợt nó bật cười khi khám phá ra rằng nhìn từ phía sau má nó, nó d ám ch ắc là má nó không mặc quần l ót, vì với tư thế rướn người thế này mông đưa ra sau chắc chắn phải in đường viền cái quần lót ở trong. Ha ha ha vậy là má nó có “mưu đồ” tối nay rồi.
Chợt nó chạnh lòng … bao nhiêu năm nay má nó ở vậy, không biết đến thú vui tuổi trẻ vậy thì giờ này nó cũng nên để cho má nó … mà cũng có sao đâu, chỉ mình má nó mà. Nó cũng tính thôi không tò mò nữa, nhưng nó cũng muốn xem cái món kia dùng ra làm sao để nó còn có dịp kể cho hai đứa kia nghe. Má nó đã lấy ra tập tạp chí và coi rất lâu, từng trang một, vì ở xa nên nó không thể thấy viết gì, nhưng nó có thể thấy thoáng những cái hình chụp to. Coi được hơn 1 quyển, má nó lấy cuốn album ra, nó thấy má nó đỏ mặt, miệng lẩm bẩm cái gì đó, rồi má nó lại mỉm cười khi thấy hình má con Thanh chụp cận cảnh. Má nó coi hình này rất lâu rồi đột nhiên mà nó xoay người lại, giống nó hồi sáng. Ha ha ha má nó cũng nhìn vào gương, thân người má nó rướn lên trên ghế trông thật hấp dẫn, má nó mở cái cột tóc, xỏa mái tóc xuống ngang vai, trông má nó trẻ lắm, nếu không kể cặp mắt buồn thì không ai có thể nghĩ má nó đã ngoài ba mươi. Rồi má nó lại quay lại, lật tiếp từng trang, nó không coi album nữa vì có thấy gì đâu, nó chỉ xem xét từng thay đổi trên khuôn mặt má nó. Càng coi cặp má của má nó càng ửng hồng lên. Má nó gập cuốn album lại, nhắm mặt thật lâu như để trấn tỉnh, rồi má nó lại lắc mạnh đầu, rồi lại từ từ mở ra coi, vừa coi, má nó lại vừa lấy tay xoa nhẹ lên ngực, vân vê hai đầu vú quan làn áo mỏng, rồi lại xoa tròn, hết bên này đến bên kia. Nó thấy mặt má nó đả đỏ bừng lên. rồi lật đến trang cuối, mắt má nó như dán vào tấm ảnh mà từ xa nó cũng có thể thấy, vì chụp gần lắm, cái phần trước bên dưới của ba con Thanh, thật to với cái đầu bóng đỏ hồng nổi lên giữa một túm lông đen rậm. Lúc nãy nó cũng đã xem tấm này nhưng lại ngượng lật qua luôn. Hai tay má nó đã xát lên hai bên ngực, má nó rướn người lên xuống trên ghế, đôi lúc má nó lại ngữa người ra sau, rồi lại dán mắt vào tấm ảnh. Rồi má nó tụt nhẹ hai sợi dây đeo của chiếc áo ngủ, chiếc áo tụt đến bụng rồi mà nó lướt nhẹ h ai tay từ dưới tên tới ngực, ngữa đầu ra sau nó nghe má nó cất tiếng rên khẽ, rồi má nó lại vuốt như thế, thật nhẹ, các ngón tay mơn man trên da thịt, lướt qua đầu vú cứng căng, lên đến cổ, buông tay xuống và lại vuốt ngược lên như thế, mông má nó ưởn ra sau rồi lại đẩy ra trước. được một lát, dường như đã đủ nóng, má nó lấy cái phần mà nó chờ đợi ra khỏi hộc bàn.