Những ngày tháng mang thai của nàng rất đỗi nhọc nhằn không tài nào kể hết được, chỉ thương thay vận rủi bắt đầu đổ xuống ào ào trên đầu hai mẹ con nàng.
Đến sau ngày 30/4/75, nàng trở về nhà tìm lại gia đình thì hỡi ôi không còn ai ở đó, mọi người đã chạy ra nước ngoài không kịp một lời báo tin cho nàng. Căn nhà giờ đây cửa đã khóa kín, ngay cả những cánh cửa sổ cũng đóng im ỉm như những ngả đường đời đang khép chặt trước mắt nàng.
Nàng buồn bã bồng con ngồi bên hiên căn nhà dấu yêu của mình mà nước mắt cứ trào ra không dứt. Nàng thầm trách cha mẹ tại sao lại nỡ dứt tình với nàng như thế, rồi nàng lại trách ông Trời sao lại đẩy đưa nàng đến cảnh khốn cùng này. Nàng đâu có tội tình gì, hay là kiếp trước nàng đã mắc tội nên mới bị đày ra nông nỗi này? Rồi đây nàng sẽ sống ra sao, cuộc đời nàng thì chịu khổ đã đành nhưng con nàng nó ngây thơ trong trắng chẳng lẽ lại phải chịu khổ với nàng?…