Tôi vỡ lẽ nên ớ ngọng chín cả cười. Mặt tôi đỏ rần rần như bị nhúng chàm và tay chưn lóng cóng như đánh rơi vật quí xuống nước sâu. Tôi chưa biết làm sao thì anh ào ào nói luôn: cụ cũng cần nhớ là tôi gọi cụ xuống đây là tôi có trách nhiệm với bà ấy đấy nhé. Cụ ăn vụng chùi mép, bà ấy hổng nắm được thì thôi, chứ cụ mà tính việc đưa em về là tôi bị bà ấy khỏ đến chết mất. Cũng may mà con bé nhát nên đây đẩy chối, chứ nếu nó cũng bốc đồng như cụ thì liệu cụ ăn làm sao, nói làm sao với bà ấy.
Anh bạn cam kết với tôi làsớm giới thiệu tôi với một bà khách quen của anh, mà theo anh bà ta chịu chơi hết chỗ nói. Anh cũng dí dí ngón tay vào phía sau đầu tôi nói trêu: để cho cục khí đang dồn ứ ở đây nó được xả ra đi, tôi thông cảm việc cơm nhà đồ vợ của anh nên chắc là bấn xúc xích lắm rồi.
Tôi muốn đôi co với anh là anh đánh giá sai ý tôi, nhưng tôi ngọng nghịu hổng xổ lời ra nổi. Kể từ đó, hổng khi nào tôi còn dám hó hé rủ em đi với tôi nữa.
Một bữa, anh bạn chỉ định đến làm vườn cho một nhà khách quen. Anh không đi với tôi, nói là để tôi tự làm cho chóng biết việc. Thấy tôi vùng vằng, anh trấn an công việc dễ thôi nên tin là tôi làm nổi.
Tôi lái xe đồ nghề đến nhà khách với sự không an tâm. Tôi loay hoay làm ngoài vườn một lúc thì bà chủ ra ngồi xem. Bà còn vẻ đĩnh đạc và bắt chuyện lắm. Bà hỏi tôi lý do anh bạn không đi theo, rồi cà kê chuyện này sang chuyện khác, bà tìm hiểu về tôi mọi thứ.
Buổi trưa, bà bảo tôi vào nhà nghỉ. Bà dọn cơm mời ăn và phục dịch nước uồng đầy đủ. Tôi e dè vô cùng, còn bà thì cứ tự nhiên nói năng như quen biết. Trời nóng nực, một phần vừa trải công việc bên ngoài, một phần cũng lo lắng sợ anh bạn chờ.
Trong khi đó bà chủ nhà cứ đi lui đi tới. Bà thong dong trong khung cảnh mát mẻ của nhà bà. Cái dáng khoan thai của bà kèm theo những cử chỉ bình dị làm cho tôi có phần lúng túng.
Điều làm cho tôi muốn quay mòng mòng trong đầu là chiếc áo lụa hồng ở người bà đang mặc. Nó dịu mềm đến nỗi khi chiếc quạt điện thổi quét qua thì nó cứ dán sát vào người bà. Có lúc, gió làm cho tà áo trước ngực hé bung ra, mắt tôi thoáng thấy màu da sáng trắng cùng với một chút chiếc áo nịt màu hồng như áo của bà.
Bà bày mọi món ăn lên bàn, lúc đó tà áo bồng lên làm cho tôi thêm choáng váng. Bà ngồi xuống bên tôi, xới cơm ra chén, gắp món này món kia tiếp tôi. Tôi ngẩn ngơ hổng tin là mình đang thực sự ngồi ăn với bà.
Bà vừa ăn vừa kể chuyện gia đình bà. Giọng sướt mướt khi đè cập đến chuyện xa nhau của vợ chồng bà. Lẫn với lời kể lể là những tiếng thở dài, nửa như luyến tiếc, nửa như than vãn. Tôi bần thần hổng biết khuyên giải ra sao.
Trưa đó, bà nói chuyện dứt hổng ra. Tôi vừa ăn vừa lan man những ý nghĩ lộn xộn trong đầu.
Điều tôi rất ngạc nhiên là từ lúc tôi được anh bạn gửi đến làm các việc cho bà chủ, chưa một lần nào tôi bị hỏi nguyên do tại sao anh bạn tôi không đi. Trái lại, bà chủ còn xem như đó là một việc đương nhiên, ai làm cũng được.
Mấy bận tôi cố ý nói xa nói gần để bà chủ hiểu về việc đó, nhưng chỉ nhận được lời đáp trả không ăn nhập gì của bà. Theo ý bà, ai làm cũng thế thôi miễn là công việc xong xuôi, như ý, còn tiền nong không trả cho người này thì cũng trả cho người khác thế thôi.
Trái lại, bà ưu ái tới ngồi xem tôi săn sóc khu vườn, hồ tắm, nhổ cỏ, thu vén lối đi mà cứ tiếp chuyện đẩy đưa, hỏi han đủ thứ. Trời nắng nóng, bà sợ tôi đau đầu, ton ton vào nhà, đem ra cho cái mũ lát rộng vành, một hai bảo tôi đội lên. Bà ỉ ê kể lể đó là cái nón ông chồng mua trước đây trong một chuyến đi du lịch, giờ hai người đã thôi nhau, ông ghét cũng chẳng muốn đem theo.
Khi thấy tôi đội xong sau mấy lần nấn ná từ chối, bà cười, khen đẹp trai đấy chứ. Tôi hơi ngượng, nên sắc hồng ửng lên trên má, bà nguýt tôi một cái sắc lẻm và chọc: đàn ông con trai mà hơi tí mắc cỡ, thấy ghét.
Nhìn tôi chăm chú làm, bà đề nghị nghỉ tay chốc lát. Tôi ngỏ ý cố làm cho xong, bà lại bảo không hề gì, đó là tại bà muốn vậy, chớ đâu tại lỗi ở tôi. Tôi sợ dây dưa công việc, ngày này kéo qua ngày khác, vừa trở ngại cho anh bạn, vừa tốn kém cho bà, nhưng bà cười xề xòa: điều ấy có đáng chi.
Buổi trưa, bà dọn cơm cho ăn, tiếp nước cho uống, ngồi trong nhà mát lạnh, mắt tôi sụp xuống, lim dim buồn ngủ. Bà bồi luôn một câu: anh có thấy mệt mỏi cứ ngồi chơi thư thả một lúc, chờ nắng dịu bớt làm tiếp cũng được.