Bàn tay như ngập ngừng, như thăm dò, như bịn rịn, như e dè, cứ nhẹ nhàng xê dịch từng chút xíu, cho đến lúc vừa chạm vào khoảng giữa hai đùi con bé thì bàn tay anh bạn như tê điếng đi.
Nó thập thò chờ đợi, lâu, lâu lắm như ướm hỏi, như đánh giá, rồi len vào những sợi lông như chải tóc cô dâu ngày sửa soạn động phòng. Con bé xuội xuống, môi hé mở, mắt hổng dám mở nhìn anh.
Anh đưa ngón tay vê vê mấy sợi lông và lăn qua lăn lại giữa hai mống thịt đầy vun và nóng nóng của khoảng lồn con nhỏ. Bonita cảm thấy những ngón tay cứ thập thò muốn đi tìm một cái gì.
Không dưng con nhỏ thấy thương và tội nghiệp anh bạn tôi nên nhẹ nhàng dang rộng hai chưn ra. Thế là bàn tay xà ngay vào mân mê cái khoảng khe ươn ướt của con bé. Cả hai lúc này như mê mẩn, bay vút lên tận tầng trời, mơ và thực như đan vào nhau, nhật và nguyệt như lẫn lộn và không ai còn biết gì hết.
Anh bạn cúi dần xuống hôn lên đầu nhũ hoa để trống của con nhỏ. Đóa sen vỡ tung ra, nhụy vàng rải rác rắc xung quanh. Anh bạn lè chiếc lưỡi nhám của mình rà lên khắp chiếc vú, đung đưa cái núm và a thần phù, anh bạn không cưỡng được mút luôn vào mồm bú chùn chụt.
Con bé dướn người lên, hiến dâng trọn vẹn trái vú của mình cho chiếc miệng tham lam của anh. Thằng bạn tôi cùng rịn cả mũi lẫn mồm lên hai khoảng thịt mềm đó mà day day tựa nhồi bột.
Hẳn nhiên, trong lúc phê như thế, anh bạn tôi đâu có cù lần đến nỗi quên sờ soạng những kho báu đang bỏ ngỏ dâng hiến cho anh. Anh lăn xả vô khám phá những vật quí của con nhỏ với sự thành khẩn của một tín đồ ngưỡng mộ mẫu hậu.
Chỉ đến khi con nhỏ phản xạ giựt mình khi thấy đã hơi lâu nên vội vàng xin tháo lui, anh bạn tôi mới ngớ ra và tiếc ngẩn ngơ. Con nhỏ biến đi như tia chớp, một sự bùi ngùi bủa vây và loang rộng dần ra.
Anh bạn ngưng kể như người bỗng dưng bị nghẹn. Tôi cũng bàng hoàng giống người bị vứt lạc vào giữa rừng sâu. Cả hai tiu nghỉu nhìn nhau, tẽn tò như bị bắt tận tay day tận trán khi vừa ăn trộm. Tôi vớt vát cho đỡ ngượng: mẹ, mày kể lớp lang quá đến tao cũng phê theo.
Rồi cả hai cùng ôm nhau cười ngặt nghẽo…
Nói là “ rao “ cắt cỏ, nhưng công việc của bạn tôi không phải thuần túy chỉ có vậy. Anh nhận làm mọi dịch vụ, từ chăm sóc vườn tược, cắt xén cây cối, dọn dẹp cây cành, cho đến làm cỏ, tưới hoa, chăm lo bonsai, sửa chữa máy cắt cỏ, vòi tưới, nhận đi mua các vật dụng làm vườn, thay ống cao su tưới, tóm lại là ai cần gì anh chu toàn hết.
Anh bảo ở cái đất đông đầu đen và dân Mễ này, mình phải quán xuyến và bao thầu mới có việc, lại phải nhận làm với cái giá hời nữa, nhất là với các ông bà chủ đồng hương, đồng khói. Các ông bà ấy tiền bỏ ra thì nhín nhín mà công việc đòi hỏi mình phải tận tình, không thì chỉ một bận là mất “ giốp “.
Thời buổi người đông của khó, mật ít ruồi nhiều, nên phải linh lợi, tế nhị và nhất là phải giữ được chữ tín. Anh lập ra một thời biểu rõ ràng, việc nào vào ngày tháng nào cần thiết, luân phiên nhau, không được quên, không được bỏ rơi, để thu nhập có đều. Chứ không là trơ khấc ngay.
Trong những lần đi làm chung với anh, tôi dần dần cũng học hỏi và vỡ lẽ ra rất nhiều điều. Anh đi đâu, làm việc gì thì cũng phải tránh giờ trưa, không phải là anh còn nấn ná muốn giữ lại cái giấc “ la xiếc “ quen thuộc của đất nước quê hương, mà anh bảo nếu cứ đi đằng đẵng thì con bé chết đói mất. Con bé đây ám chỉ Bonita.
Tôi nghĩ đến lạ. Anh bạn là người có bằng cấp cử nhân Triết dạo kia. Ngày chưa xếp súng, anh đã từng đứng bục giảng dạy cho học trò. Đất nước tan hàng, anh may không phải đi tù như quân, công, cán, chính song nhà nước cũng sớm cho anh de.
Lêu bêu mấy năm nhá củ mì, củ sắn, bụng lép kẹp dần đi, may sao anh được gia đình học trò có ghe rủ rê thế là anh vượt biên cùng với họ. Anh đến đảo trước thời hạn các nơi đóng cửa từ chối thuyền nhân, còn ôm kịp thêm mớ văn bằng và giấy chứng nhận làm việc trước kia, nên thời gian chờ thanh lọc ở đảo rất chóng vánh và anh được phái đoàn thuận cho nhập Hoa Kỳ.