VN88 VN88

Lông lồn vợ tôi rập rạp quá nhưng bú vấn khoái lắm

Tôi cũng nứng nên bú mút lỗ đít nó mau thêm. Tôi vớt cái chót thịt hơi lòi ra nơi lỗ đít nó, ngậm vào môi, cắn nhay. Con nhỏ húc cái đít loi choi vào miệng tôi, nhún nhảy đẩy đưa như bò người ra.

Tôi cố banh lỗ đít nó ra mà dùng lưỡi chọt chọt vô, uốn cong cái lưỡi lên lựa chỗ nhám mà đưa sâu vô phía trong lỗ đít. Tôi bịn cái mông con nhỏ kéo tới kéo lui cho lưỡi chọt liên miên. Bonita chúi người tới, nhỏng hẳng cái đít, lồn nó cà hinh cà hinh xàng xê như đang mài bột, nước khí nhễu trên vùng ngực tôi.

Nó tăng thêm nhịp vọc cặc tôi, lúc ngoạm nguyên con vào mồm, nút hóp má lại mà chà như miệng lồn đang được đụ. Nó bóp hòn dái tôi cái nào cái nấy muốn bể, nó vừa bú vừa rên hừ hừ. Giá như vú lồn nó không bị đau chắc nó đã trịn hết cả hai thứ lên mình tôi mà chà lết cho sướng.

Tôi xài lỗ đít con nhỏ dữ tợn nên lúc này nở lớn ra, tôi nhét một ngón tay vào sâu mà xoay tròn tròn ở trỏng. Con nhỏ ngoáy cái mông đều đều, khí dâm nhiễu mau hơn, lết bết chỗ ngực tôi.

Hứng tình, tôi lòn tay chụp lấy hai vú con nhỏ, tôi gặc tới gặc lui chỗ thịt phồng, tránh không se hay đụng vào những chỗ tét. Tôi bóp mạnh và tọng con cặc vào miệng con nhỏ. Tôi nắc hết đợt này đến đợt khác, cứ nghĩ là đang đụ bà chủ nhà bữa qua. Tôi tới lần và có bao nhiêu tinh trùng tôi phóng mạnh ra hết trong miệng con nhỏ.

Bonita hổng dè tôi xuất tinh nên sặc ho dữa dội. Nước mắt nước mũi đổ ra, miệng môi đầy chất đục bám đeo sền sệt. Nó trố mắt nhìn tôi, dùng trái bàn tay chùi bớt khí đó. Tôi bẽn lẽn ngồi vùng dậy, kéo con nhỏ vào sát bên mình và ngỏ lời xin lỗi sự bầy hầy của tôi.

Con nhỏ đeo lấy cổ tôi mà vuốt lên mái tóc, đáp lời không sao. Rồi nó dò hỏi tôi có đã chút nào hôn, tôi gật đầu tỏ vẻ hàm ơn nó. Con bé có vẻ ưng ý.

Tôi mệt nằm nguyên xi tại chỗ trong khi Bonita nhớn nhác vội đứng lên. Hai tay cài lại vạt váy, chưn lăng xăng muốn vọt đi. Tôi đưa tay ra định kéo nó xuống hôn lên môi lần nữa, nhưng con nhỏ chỉ kịp đưa tay lên miệng làm cái hôn gió rồi ba chưn bốn cẳng biến lẹ.

Khi Bonita về rồi, còn lại một mình, tôi buồn ghê buồn gớm. Anh bạn đi làm quá trưa vẫn không thấy về, nhà chỉ còn một mình, tôi đâm nhớ vẩn vơ. Nhớ vợ, nhớ bạn bè, nhớ những người tình muôn năm cũ, nhớ bà chủ, nhớ Bonita, ôi thôi loạn xạ.

Trời lại hây hây gió, luồn qua mọi cánh cửa rộng mở, khiến cho đầu óc lan man nghĩ đến những chuyện chẳng ra sao. Rồi nỗi phí sức sau mấy ngày đi làm tại nhà bà chủ, thiếm xực thêm mới lúc nãy Bonita vọc phá quá tay, tứ chi tôi đâm mệt mỏi rã rời, nhấc không muốn nổi, mắt thì ríp lại, không sao cưỡng được cơn buồn ngủ ào ào kéo đến.

Tôi chợp mắt đi lúc nào không rõ. Tôi ngủ mê mệt, lẫn lộn nhiều giấc mơ thay nhau kéo đến, chẳng có gì gẫy gọn, chẳng có gì sáng tỏ, nên cũng không thể nhớ mình đã mơ thấy gì. Chỉ biết rằng khi tôi thức dậy thì trời đã ngả sang buổi chiều, chút nắng nhẹ còn sót trên đầu ngọn cây nhàn nhạt.

Tôi nhoáng nhoàng mở mắt. Tôi có nhìn lầm chăng, vì vợ tôi đang ngồi cạnh bên tôi. Chợt ngạc nhiên, nhưng tôi bỗng đâm sợ, không rõ trong lúc mơ tôi có thất thố gọi hay nhắc đến tên ai khác lạ khiến bà xã sẽ có cớ vặn hỏi tôi lúc này chăng?

Cho nên tôi vờ như ngây ngô để im lặng chờ xem thái độ của bà vợ thế nào. Nàng cũng thi gan với tôi không kém, cứ ngồi im lìm như đợi xem tôi nói năng ra sao.

Một trăm anh đàn ông dù thương yêu vợ đến đâu đi nữa, vừa sổ lồng bay ra là mười điều may ra chỉ còn giữ một, nên anh nào cũng cun cút thủ thế khi về nhà. Tôi ậm ừ cho giờ khắc trôi qua, vậy mà tôi vẫn là người đành chịu thua trước.

Tôi xun xoe hỏi cô nàng: em xuống lúc nào vậy, sao không báo trước để anh đi đón. Vợ tôi cho biết tiện thể xuống thăm tôi, nhưng e báo tin sẽ khiến tôi bỏ dở dang công việc, nên lẳng lặng đi xe đò một mình.

Rồi không chờ tôi tỉ tê biện bạch thêm, nàng dứt dạt phán luôn một câu: nãy giờ ngồi nhìn anh ngủ, thấy anh thở nặng nhọc quá, có lẽ công việc không thích hợp với anh. Trước chỉ định ghé thăm anh rồi mai quay về một mình, nhưng nay thì em quyết anh phải về với em ngay đêm nay. Em không thể để anh khổ cực quá.

VN88

Viết một bình luận