Tôi liếm tới đâu thì thịt chỗ đó rung rung đáp trả. Tôi mằn hai đầu vú săn cứng dại tê. Bà chủ chỉ còn biết vò tóc tôi mà giựt để trấn áp cơn nứng đang dồn dập kéo tới. Con cặc tôi cũng muốn gào thét đòi phần. Tôi dựng dậy, nắm con cu xoay tròn nơi lồn bà chủ.
Một hai bà cứ ển lồn ra cho cặc chui vào, nhưng tôi phá chơi bằng cách cứ lia qua lia lại chỗ khí rịn chảy. Tôi chùi con cặc lên đám lông lồn, cà cà lúc thì bên mép, lúc giập giập lên hột le. Tôi banh cho lồn chè hẻ ra và rây con cặc vào cái miệng há lớn đó cho nó dồn máu xuống thêm săn cứng.
Tôi để đầu cặc hơi trút xuống và vét vét chỗ lỗ lồn. Hai mép phình lên như miệng con cá ngão. Tôi vít đầu cặc và ấn từ từ vào cái lỗ đỏ hoe. Miệng lồn bặp và kéo tuốt vô trong tức khắc. Tôi kéo ra kéo vô mấy lần, chất nhờn của tôi và khí lồn của bà chủ keo lại với nhau làm dài theo con cặc và quanh lồn bám chất trắng lầy huầy trơn ngọt.
Bà chủ được ngậm cặc tôi, nên giò mở banh ra. Bà bắt đầu quíu tay chưn như bắt chuồn chuồn, mắt bà lim dim như người say thuốc. Tôi bóp vú bà, mút đầu vú và bặp môi nút, ngoạm, nhằn khiến bà vặn thân mình chịu trận hả hê.
Tôi nhổm đít lên, bợ hai giò bà banh ra hai hướng và ở tư thế đó tôi dập con cặc vào nắc mạnh. Bà chủ phụ tôi đưa cái lồn lên, mỗi lần đụ nghe bịch bịch như vật lộn. Tôi nắc dữ quá, có lúc bà chủ như chưa đã, lấy hai tay kéo giò lên cho cặc tôi đụ vào tuốt tử cung. Ở cái thế chẹt đó mà bà vẫn đủ hơi ngoáy mông tía lia cho cặc nhồi dồn dập.
Bánh mì, gà nướng gì coi bộ tiêu dên ráo nạo. Bà chủ đang đói nên ngoạm cặc tôi trong lồn nhấm nháp ăn thêm. Tôi chọc bà: mới ăn đùi gà, giờ ăn đùi thịt, cái nào khoái hơn. Bà vả vào lưng tôi mắng yêu: đồ quỉ, đụ hổng lo đụ cứ chọc em hoài.
Tôi gồng mình xỉa con cặc xà quầng trong lồn bà chủ. Tôi đè chặt hai vú mà ngoáy tròn tròn con cặc như muốn làm cho tét lồn bà nhỏ ra. Bà chủ cứ ung dung lãnh nhận. Tôi nắc tới độ mệt và bắn khí ra mới ngưng.
Sau mấy ngày trần thân liên tiếp làm việc và phục vụ bà chủ, tôi xuống sức thấy rõ. Người lúc nào cũng váng vất, đầu nặng ong ong, mắt đổ ghèn, vậy mà tôi đã chịu ngưng đâu. Giá như anh bạn chưa cản thì chắc là tôi còn đòi đi làm nữa, hoặc là tại nhà bà chủ, hay bất kỳ nơi nào khác. Đằng này anh bạn thấy tôi khật khừ nên ỡm ờ nhắn nhe: tớ nhìn cậu sật sừ rồi, chắc là nhớ vợ, hôm nay cậu ở nhà nghỉ đi, tớ đi một mình.
Tôi biết thừa là anh bạn đi guốc trong bụng tôi, chả lẽ anh lại chê tôi ham hố phục vụ cho bà ấy nên xí quách muốn cạn kiệt hết rồi, chứ công việc thì so có nặng nhọc gì đến nỗi hành con người ta mất sức đến thế, nhưng tôi cũng chẳng cãi.
Nằm nhà một mình đâm nghĩ lung tung. Nhớ vợ, thèm con bé Bonita, và nhất là lúc nào cũng bị ám ảnh bởi cái áo khoét bà chủ bận do tôi mua tặng, tôi ước ao gì sắm cho bà xã một cái như thế để tối nào cũng mãn nhãn nhìn và nghịch phá bà cho đã nư.
Trưa con bé Bonita qua, tôi nhoáng nhoàng làm ốp la, lấy thịt nguội xúc xích, ba tê và nướng bánh cho nó đớp. Lại cẩn thận rót cho nó ly cối sữa đậu nành để uống cho mát dạ. Con nhỏ thấy chỉ có một mình tôi ở nhà nên ăn thì cứ ăn mà tỉ tê trách móc.
Nó bảo tôi: mày hết sức tệ, mấy bữa rồi bỏ quên tao, chẳng thèm ngó ngàng gì tới. Mày đi làm, chắc là gặp cô/bà nào nên lảng xa tao. Trời ơi, vắng mày tao nhớ muốn điên khùng luôn. Đã bực mình thì chớ, thằng bạn mày lại cứ ăn gian xâm lấn phần cơ thể dành cho mày. Tao la chói lói hổng cho nó bén mảng tới sân chơi của tao, vậy mà nó cũng lợi dụng rồi xà vô sờ mó đại. Nó lì tổ chảng, mặt cứ bơ bơ, may mà tao chỉ để nó bóp biếc hay móc máy chút đỉnh, chứ nếu tao hổng sợ để nó leo được lên mình tao, chắc thế nào đụ xong phần, nó lại nài nỉ khòeo sang nắc dùm phần mày luôn. Đàn ông tụi bay thằng nào cũng đói lồn nặng, xài một cái rồi lại muốn xài tiếp cái thứ hai. Hèn chi thằng cha ghẻ tao có bà má ở khít bên vẫn còn ham, một hai đòi tao phải banh lồn ra cho nó đụ.
Tôi bật cười sảng khoái về cái lối ví von thẳng ruột ngựa của con nhỏ. Nhưng tôi hối nó ăn mau đi rồi còn lo dìa. Nó hiểu ngay, nó chọc tôi: cha, mày làm như mày là ông thánh hổng bằng, mày muốn tao ăn riết rồi ra cho mày phá thì nói mẹ nó đi, làm bộ còn lo dùm cho tao nữa.
Tôi phục lăn con bé, xin lỗi nó, năn nỉ nó vì công việc bắt buộc không dìa được, chớ còn tôi cũng nhớ nó như điên. Nó có vẻ xuôi xuôi, rồi bất thình lình trân trối dòm tôi bắt nọn: mày nói bận việc mà mặt mày sao ốm nhom ốm nhách, xanh lét như mất máu, trừ phi tía non đụ đéo mới róc người như vậy. Vừa nói nó vừa xỉa xói vô trán tôi cằn nhằn, tôi phải thề sống thề chết chuyện đó hổng có đâu.