Tôi đụ bà sướng chừng nào thì lại thấy giá trị của cái áo ren tôi mua tặng bà càng cao thêm chừng đó. Nó bày tơ huơ hai cái vú thây lây, không nói chắc các bạn cũng biết là chỗ đó chỉ để cho người đàn ông chúng ta bú, liếm, bóp, ngắt, se và nhay chớ chẳng còn gì khác.
Ý nghĩ này làm cho tôi lồng lộn đụ mạnh thêm. Tôi ôm chặt hai giò bà, xỉa con cặc qua bên này, chọt con cặc qua bên kia, mục đích cho nó đâm hết mọi nơi trong cái lồn đang nứng của bà. Tôi ghìm hai cái giò, xoay u u cái mông cho con cặc xoáy tròn trong lồn, và lại nhùn tới nhùn lui chỗ cái chỗ gồ của con cặc cứa vào hột le của bà.
Bây giờ thì bà chủ cũng phụ vào với tôi. Bà hơi cất hổng mông lên và hiệp đồng tham gia tác chiến. Bà xoay phía mặt thì bà nghiêng người qua phía trái để cho hai vật yêu đương ôm khít lấy nhau. Tôi nhồi xuống thì bà chủ ưỡn lên, nhịp nhàng như người tung kẻ hứng. Tôi ôm riết hai cái vú của bà mà nắc liên hồi.
Tôi nắc, nắc, nắc tới thêm vài hiệp nữa là rụng. Tôi cuộn thân mình bóp lệch cả hai vú bà ta và phóng khí không kịp giữ vào sâu trong lồn bà chủ. Tôi giựt giựt mấy cái liền, ào ào khí của tuôn một lượt với tôi.
Chiếc đồng hồ trên tường gõ một tiếng đanh gọn, bà chủ vùng ngồi dậy than: chết cha, mải lo bù khú đến quên cả ăn trưa. Bà định quơ chiếc áo mặc vào người, nhưng tôi giật phăng lấy quẳng đi. Tôi bảo bà: vẽ chuyện, trời nóng nực như vầy, cứ để thế cho mát. Rồi ra vẻ ta đây, tôi liến thoắng luôn: bà xem, tôi cũng có thiết mặc gì đâu. Trời đất này, cứ vừa tắm xong bước ra đã thấy nóng trở lại, cứ xoay trần ra cho mát. Bà chủ nguýt tôi một cái thật sắc và ỏn ẻn đứng lên.
Tôi lon ton chạy theo xem bà có cần gì thì tôi giúp. Bà lăng xăng mở tung mấy cái kệ tủ trên bếp, sắp ra đủ món lỉnh kỉnh. Bà hối tôi mở ga, lấy cái chảo đặt lên bếp, cho tí dầu ô liu vào, rồi bà đưa dúm hành củ gọt mỏng bảo tôi khử. Tôi ngoan ngoãn làm theo, bà lại giục nhanh nhanh lên.
Bà lấy vài cái đùi gà làm sẵn cho vào chảo, dùng đôi đũa xê dịch cho chúng không dính vào nhau. Tôi đứng ngay phía sau, thở phì phì vào chiếc gáy của bà. Bà ré lên tựa con miu bị nghịch. Bà chói lói đẩy tôi: anh có xê ra không, chẳng lúc nào để yên, dầu bùng lên phỏng cả lũ bây giờ.
Tôi trâng tráo ù lì, bị xô ra lại xấn tới luôn. Tôi vịn vào hai vai bà, giúi đôi môi vào mớ chân tóc sau gáy, hôn cái chụt và phán như cụ non: chao, được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, còn làm bộ tịch. Chừng người ta giãn ra lại phụng phịu bắt đền.
Bà thôi không ca cẩm nữa, cứ đứng lo chiên trở mấy chiếc giò gà rô ti. Bà bảo tôi: anh cắt vài khoanh bánh mì nướng cho nóng đi là gà quay chín tới. Tôi làm ngay, nhưng trước khi quay ra cũng quẹt qua cái mông bà chút đã. Bà nhún vai rất đầm, phê phán tôi: chỉ được thế chẳng ai bằng. Tôi cười hề hề thú vị.
Tôi khoắng tìm ở các kệ tủ, không thấy bánh mì đâu cả, hỏi vung vít lên. Bà chủ kêu: ối giời ơi, ai để bánh mì ở đó mà mò. Oâng nỡm ạ, bánh mì cất trong tủ lạnh đó, lấy ra phải nướng lại mới dòn.
Tôi nhất nhất nghe theo, gỡ mấy lát bánh mì gối, đặt vào lò nướng. Trong khi chờ đợi bánh nóng, tôi úp luôn hai tay vào vú bà mà miệng nói dẻo quẹo: này đây thưởng công cho bà chỉ vẽ tôi. Bà lúng búng hất tay tôi ra, nhưng cũng vui vẻ nói: thưởng đâu không thưởng, cứ nhè vú người ta mà bóp, nhột thấy tổ.
Tôi xăm xoi mở hết mấy cái lọ để gần quanh đó. Cái thì đựng đường, cái chứa bột ngọt, cái cất thứ gì đặc kẹo như kem. Tôi đưa từng thứ lên mũi ngửi, một ý tinh nghịch lóe lên trong óc tôi. Từ tốn và dấu không cho bà chủ thấy, tôi khoắng tay vào hũ chất đặc như kem, dích một cục tổ chảng trên mấy ngón, rồi tôi xoa bết hai tay dính lệt bệt chất ấy. Tôi lăng ba vi bộ, rón rén đến sau lưng bà chủ, a thần phù, tôi chụp một bàn tay lên trét cái chất đặc đó lên vú bà, còn tay kia tôi thọc luôn vào chỗ để hở phía dưới mà bôi nhằng nhịt luôn.
Bà la tá hỏa: cha làm gì kỳ cục vậy. Khi không trét cái giống gì nhây nhớt lên người ta. Hổng nói hổng rằng, tôi xoa chất nhầy đó lên hết hai vú và lùm tum lên chỗ cửa mình bà. Bà hối hả tắt bếp, nhắc cái chảo ra. Tôi vịn tay, đi theo bà ra tới bàn. Bà vừa đặt chảo đùi gà chiên là tôi a la xô đẩy bà ngả tựa vào cái bệ men rửa chén, dở hổng bà ngồi lên thành bệ và lăn xấn xổ vô tấn công bà.
Miệng tôi la bải hải trong khi cố đằn ngửa bà ra. Bà chống trả cuống quít, nhưng tôi hùng hổ như con cọp, miệng ào ào nói: đâu, bà để tôi thử coi chất gì mới được. Rồi tôi áp mặt vô bú lần hồi cả hai cái vú chèn nhẹt chất trắng, bà chống cự lung tung, làm kem văng dính tèm lem khắp áo. Mũi tôi, mặt tôi cũng vì sự vùng vằng của bà bị dính đầy theo, coi rất giống hề.