Tôi phải đẩy nhẹ con bé ra và xin lỗi vội đi làm vì đến giờ rồi. Con nhỏ phụng phịu, quyến luyến không muốn tôi chia tay, nhưng tôi dứt khoát không nghe. Con nhỏ lon ton đưa tôi ra tận xe, đứng bùi ngùi nhìn theo cái hủ lô phun khói phì phì đen đặc, mà vẫn chưa qua khỏi cơn nức nở.
Tôi lái xe đến nhà bà chủ còn sớm, vậy mà bà đã chờ đón tôi. Bà cằn nhằn như trách móc: hồi hôm khi anh dìa rồi, em cứ quầng quầng cái đầu, không sao ngủ được. Em cứ thấy khó chịu ở chỗ này (bà cầm tay tôi đặt lên giữa háng), anh phá em rồi cam tâm bứt đi, thử hỏi em làm sao chịu nổi.
Tôi hết lời xin lỗi vì e về quá trễ anh bạn sẽ không vui. Bà cứ dụi dụi khuôn mặt vào bên má tôi, dáng nũng nịu bắt đền. Tôi vỗ vỗ vào vai bà và khoe ý định bữa nay sẽ cùng bà đi mua một món quà để đền bù cho cái lỗi tày trời của tôi đêm qua. Bà gật gật đầu phụng phịu, song đã có vẻ nguôi ngoai.
Bà ào ào lôi ngay tôi vào cái bàn ăn ở bếp. Bữa điểm tâm đã dọn sẵn đó. Có ốp la, có bơ, có phô ma, bánh mì và thêm một ly sữa cối. Tôi cho hay đã ăn sáng trước khi đến làm, nhưng bà vẫn ép nài, không chối từ được. Đành cứ lai rai nhá các món, câu giờ chớ biết sao bây giờ.
Sau bữa điểm tâm, bà chủ lái xe ra và tôi ngồi phóc lên theo. Bà lái đến cửa hàng tôi chỉ và tôi ung dung nắm bàn tay bà vào tiệm. Anh chủ Mễ to đùng xoắn xít hỏi han, tôi bảo cần mua một món lingerie cho bà xã. Hắn lôi tôi hết aisle này đến ô bày hàng khác. Bà chủ líu ríu đi theo, nhỏn nhoẻn cười vì lời cương của tôi dám nhận bà là vợ.
Lợi dụng lúc bà chủ đang trầm trồ nhìn vào mấy con cu giả bày lềnh khênh trên các kệ gỗ, mặt thì lúc đỏ lúc tím, tôi diễn tả cho anh bán hàng loại áo tôi cần. Anh chủ tiệm gật đầu ô kê, ô kê. Tôi bảo bà chủ cứ xem các món, để tôi chọn món quà khiến bà sẽ ngạc nhiên khi về nhà. Rồi anh chủ tiệm và tôi vào khu đặc biệt.
Anh chủ tiệm rất bặt thiệp và chiều khách nên dẫn tôi đi xem khắp nơi. Tôi chọn xem nhiều món, cuối cùng thì lấy một món và hỏi ý anh ta xem cỡ áo có vừa với bà xã tôi không. Anh dơ cái áo lên, ngắm nghía tới lui, rồi nói vừa khổ người lắm. Tôi bảo anh gói vào hộp và sửa soạn thật bắt mắt nghe, anh gật đầu lia lịa.
Hai người ra về, bà chủ lái xe mà cứ than vãn: cửa hàng gì bán toàn đồ bậy bạ. Cặc dái bằng thứ chi mà gân guốc thấy ghê. Cái dài thòng lõng, cái bự một cục, sần sùi có khấc, cỡ đó mà đút vô mấy bà chịu sao thấu. Lại thứ trong suốt, thứ đặc cục, màu đen, màu xanh, coi muốn chóng mặt.
Tôi đá vô: hổng phải như bà nghĩ đâu. Lắm cô/bà bây giờ họ hổng “ khe “ mấy thứ dài, bự gì đâu. Trái lại, họ còn chuộng loại nào nhiều gai góc mới ưng. Có vậy họ mới thấy sướng. Bà chủ nghe rồi đập tay lên đùi tôi, trách khéo: anh cũng thuộc hàng thứ dữ. Hèn chi làm người ta chết điếng. Bà kéo một đường liếc xéo tôi, sắc lẻm tựa lưỡi dao, tôi nghe trái tim bị một nhát kêu xoẹt tựa hồ bị xả đến ứa máu.
Bà căn vặn tôi mua quà gì vậy, tôi biện lẽ bí mật để tới nhà mặc vô bà sẽ thấy rất hay ho. Bà lặng im lái xe đi. Về nhà, bà cho xe vào ga ra cẩn thận rồi đóng khóa mọi cửa nẻo và hối tôi cho xem quà. Tôi cũng nôn khi hình dung bà mặc thử nó, chắc là hấp dẫn lắm.
Tôi nhớ chiếc kiếng lớn soi nguyên người trong phòng ngủ của bà hồi hôm, nên nắm tay bà và gói quà xăm xăm đi thẳng vô. Bà líu ríu đi theo, bụng cũng nôn nao không kém. Tôi kéo bà đến đứng trước tấm gương, dặn bà nhắm mắt lại và chỉ mở ra khi tôi bảo. Bà gật đầu thuận theo trò chơi của tôi. Tôi áp ngực vào lưng bà, ôm hai tay ra phía trước, lần mở từng cúc áo bà ra. Tôi cũng cẩn thận cởi luôn cái xú cheng của bà, cặp vú thây lẩy vừa bày ra, tôi đã muốn bóp và hôn ngấu nghiến. Nhưng tôi cố dằn lòng để cởi luôn quần bà ra. Cho đến khi chiếc sịp cũng bị gỡ bỏ, tôi mới mở hộp áo mua và mặc vào cho bà.
Đó là một loại áo ngủ may bằng ren đen và mỏng, mặt vải kết từ những ô mắt cáo nhỏ đều nhau. Tôi xỏ chưn bà vào trước rồi kéo lần lên phía trên vai. Chất ren mịn êm dịu giống bàn tay và may bằng loại thun giãn nên mặc tới đâu nó ôm tròn thân hình bà tới đó. Lại thêm màu đen tuyền càng làm cho nước da trắng của bà càng sáng lộ hơn lên.
Chiếc áo may thật khéo, người thợ vốn có óc nghệ sĩ nên để trống chỗ hai trái vú và chỗ cửa mình thành những vòng vừa vặn, thoải mái và chỉ viền đệm bằng một thứ ren cũng mướt như nhung. Tôi say sưa chiêm ngưỡng trọn người bà, cứ há hốc mồm và trố mắt không chớp. Tôi quên luôn cả biểu bà mở mắt nhìn cái áo.
Thấy bà cứ lim dim nhắm mắt mà vẻ đẹp càng lao xao dữ dội. Tôi đẩy bà xích qua xích lại trước tấm gương. Cặp vú thây lây và nhúm lông dầy loe ngoe chỗ thịt vun đầy ắp làm cho tôi nín thở mà nhìn. Tôi hết sức ngưỡng phục tay vẽ kiểu nào đã nghĩ ra công trình thời trang độc đáo tới vậy, để tôn vinh đến tột đỉnh người phụ nữ ngày nay.
Chờ mãi không thấy nói năng gì, bà hỏi tôi: mở mắt được chưa. Tôi giựt mình phải nói: xong rồi. Bà mở mắt ra, mắc cỡ vội quay đi. Tôi bụm hai tay bà lại hổng cho che đậy và đưa bà tới trước tấm kiếng. Tôi thuyết phục bà: em nhìn đi, trời ban cho em sắc đẹp, hà cớ gì em lại muốn che mờ bớt. Huống chi đây là quà của tôi sắm tặng em, em chỉ mặc dành riêng cho tôi ngắm, sao lại e dè, mắc cỡ.