Bà chủ lâu ngày thiếu người xun xoe sờ mó và nâng niu trân trọng, nên cứ rướn người lên cho tôi bú say sưa và trân ngực ra cho vú căng cứng thêm mãi. Tôi dìu bà đứng ra phía trước, tôi hôn lên chân tóc và giữa gáy của bà. Tôi vân vê hai đầu vú căng mọng lên từng hồi, rồi lại xoa ngón tay cho chúng giãn mềm ra và trở lại măn cho chúng cương lên lại.
Bà chủ cứ ư ư rên trong cổ họng, mềm người đi cho tôi vuốt ve, chọc nghịch, không cản ngăn. Có lúc e chừng bà bị nhột, cứ cọ quẹt vào ngực tôi. Được thể, tôi liếm vào các khoảng thịt phía sau đầu, gây cho bà thêm những cơn sóng ngầm âm ỉ. Vừa liếm, vừa hôn, vừa rọ rạy phá phách, tôi cũng không quên rót vào tai bà những lời thật êm dịu: chao ôi, sao trời ban cho bà một vẻ đẹp lộng lẫy như vậy. Đáng tiếc cho người nào đã trót một thời được làm chồng, ở cạnh bà, được thừa hưởng một công trình tuyệt mỹ thế này mà lại chối bỏ đi.
Bà chủ nghe có vẻ cảm động, nên rúc rúc cái lưng vào ngực tôi ngoan ngoãn hơn, với một chút hãnh diện, với một chút làm nũng, với một chút se sua, với một chút tỉ tê. Tôi không đợi gì hơn, tới tấp tấn công luôn. Tôi nói huyên thuyên như con đồng vừa lên khi nghe cung văn hát nịnh: giá trời cho tôi biết trước khi nào trời làm cơn tận thế thì tôi cũng nguyện ba chưn bốn cẳng, cố bò lết đến cạnh bà, để xin được bà ban ân huệ cho đặt bàn tay lần sau cùng lên đôi vú này, rồi trời có sụp cái đùng xuống, tôi cũng vô cùng mãn nguyện.
Bà rùng mình, vội quay lại bịt chặt lấy miệng tôi: anh chỉ được cái nói gở. Có lẽ bà nghĩ mới vừa tận hưởng được những giây phút xúc động như vầy mà tôi vội đem hình ảnh tận thế ra dọa dẫm, hóa ra làm cho bà thấy bóng hạnh phúc quá ngắn đi chăng. Bà vội lấp liếm nói với tôi: anh làm tôi cảm động quá, cứ gì phải chờ đợi lúc thiên nan vạn nan ấy mới xin xỏ để được tôi ban cho. Giờ đây anh muốn gì chả được, tội nghiệp anh thiếu thốn mọi đàng. Này đây, này đây, anh thỏa thích làm theo sự mong muốn của anh đi.
Từ lúc bà vùng xoay người lại, hai tay tôi bị tuột khỏi cặp vú bà. Giờ thấy bà đứng tênh hênh ra đó, xống áo mở tèn bẹt, nhìn cái ức no tròn và hai trái đào úc núc như hai nậm bầu rượu, tôi không khỏi dương trố mắt say sưa. Tôi chăm chú nhìn vào những sợi gân mờ mờ chạy loằng nhoằng trên vùng ngực, đem những dòng máu đến tưới vun cho cặp vú tươi lên, ôi chao tôi không sao chịu nổi.
Tôi úp mặt vào ngực bà, hít sâu mùi thơm thịt da của người khác phái, và hai tay trang trọng nâng cái vùng tròn trịa lên mà ngắm da diết. Tôi cũng đưa mũi vào từng chiếc vú mà hít lấy hương quyện ra lồng lộng từ đó. Tôi hít bề này, tôi lật lên hít bề kia, lần lượt từng cái một, để không đóa sen nào ghen tị với đóa sen nào. Tôi di di chót mũi lên từng cái núm, day qua day lại, và dùng các ngón tay măn mó xoa xoa. Hai đầu vú thi nhau đáp ứng sự tôn trọng của bàn tay tôi mà trở nên tròn mọng.
Tôi dùng lưỡi rà liếm khắp các vú, lướt từ cái quầng đến khắp vùng thịt xung quanh. Tôi bú phía trước, rồi lật từng cái vú lên bú cả phía sau, lia cái lưỡi rột rẹt, mục đích để cho mỗi cái vú thẩm thấu được sự mút mát của tôi lúc đó.
Bây giờ thì bà chủ không còn biết gì nữa. Chiếc quạt trần cứ quay vù vù, thổi vạt áo và chiếc yếm hồng của bà bay tới tấp, trông như những con bướm đa tình đang chao lượn trên nhụy những bông hoa. Tôi thấy da bà chủ nổi lăn tăn lên thì đúng vừa lúc bà than kêu lạnh. Tôi đề nghị tắt quạt, song bà lại nắm tay tôi mà dẫn vào phía trong nhà.
Vừa đi, bà vừa bảo với tôi: ta vào trong ấm hơn. Tôi chẳng biết chỗ trong là nơi mù tịt nào vì đầu tôi đang u u như có triệu triệu con ong vần vũ trong đó. Tôi cứ lẳng lặng đi theo bà như người máy. Bà gấp rút bước chân, lôi tuồn tuột tôi theo. Bà đưa tôi vào buồng ngủ, nơi có chiếc giường đồng rộng và sáng chói. Bà nằm kềnh ra giường và muốn kéo tôi nằm theo luôn.
Mùi thơm ngây ngất của một thứ nước hoa đắt tiền làm cho đầu óc tôi càng lâng lâng, mụ mịt. Tôi khép nép khựng lại, nhưng bà trấn an cứ bảo không sao. Bà nằm ườn ra đó, hai tay đưa ra đón lấy tôi. Thấy tôi vẫn chần chừ, bà nói nhẹ và nũng nịu: đến đây với em.
Cha mẹ ơi, tôi có nghe lộn không đây. Xin người vợ của anh, hãy tha thứ cho sự yếu đuối của chồng em trước kho tàng người đẹp đang hiện bày ra đó. Cái tiếng xưng em dịu nhĩu của bà chủ như nhát búa cuối cùng đóng niêm kín cỗ quan tài tình yêu để muôn đời hai kẻ yêu đương chết chìm trong đó, không cách gì còn rời xa nhau được. Tôi líu ríu bò lên giường với chút run run của anh học trò lần đầu nhìn thấy vẻ khỏa thân của người nữ đang hiến dâng cho.
Bà chủ ôm lấy bàn tay tôi, đưa lên môi hôn, rồi dụi dụi má, mặt mình lên chúng. Bà hít lấy hít để bàn tay khét nắng và chai sượng của tôi, kêu ca cẩm: tội nghiệp anh của em. Cuối cùng thì bà ấp cả hai bàn tay tôi lên đôi vú của bà và khuyến khích tôi: sờ tiếp đi anh.