Tình yêu với tôi bây giờ như một thứ gì đó xa hoa lắm, mà không dành cho mình. Một năm nay tôi sống cuộc sống hết sức bình thường, mà không có bóng dáng người đàn ông. Có những khi cũng đau khổ lắm chứ, nhưng rồi tôi lại cố gắng bước qua.
Thế nhưng mọi chuyện sẽ ổn định nếu như dừng lại ở đó. Tôi gặp anh, anh là anh trai họ của chồng tôi. Chính nhờ có sự giúp đỡ của anh mà tôi cũng mới có được công việc như bây giờ. Anh có một gia đình hạnh phúc, vợ đẹp, con ngoan. Anh làm cùng công ty tôi, thỉnh thoảng an hem vẫn gặp nhau, trò chuyện vô tư và vui vẻ. Cho đến khoảng thời gian đổ lại đây khoảng 2 tháng, tôi và anh gặp nhau thường xuyên hơn, trong những lần liên hoan của công ty.
Nhưng rồi lại không phải vậy, hai chúng tôi có một cuộc hẹn hò riêng. Bước lên xe anh, ngồi trong xe, tôi mơ hồ suy nghĩ đây chắc không phải chỉ dừng lại ở trêu đùa nữa, mà sẽ có một việc tày trời sắp diễn ra. Anh hỏi tôi, có muốn tiếp tục không, hay sẽ dừng lại mọi chuyện ở đây, trước khi quá muộn. Vậy mà sao tôi lại như vậy, tôi im lặng và nói tùy anh. Dường như tôi muốn bên anh, nên đã nói như vậy.