VN88 VN88

Lời kể về các khách hàng kỳ dị của một em gái kỳ nữ

Thường thì hễ gặp khách loại như anh chàng gay này coi như nửa xui nửa hên. Xui vì cũng có nhiều anh ba trợn, khùng khùng, bắt làm mấy chuyện gì thấy ghê ! Như lấy roi quất, hay lấy dây trói. Nhưng hên là gặp những tay đơn thuần muốn thỏa mãn cái fantasy chứ không có ý gây hại thân thể. Khách loại này tuy “quái” nhưng rộng rãi tiền bạc lắm. “Vé” bán cũng cao, như cái anh Việt kiều nọ cũng phải chi 5 “vé” (500 dollars) cho cái sự “quái đãn” của anh ta. Còn một vài người “quái đãn” khác thì xâm mình tùm lum. Có người “vô bi” hoặc xỏ xâu (tiếng Anh gọi là piercing) ngay đầu dương vật. Nhìn thấy phát ớn ! Nhưng cũng thú thật, làm tình với người vô bi hoặc xỏ xâu sướng hơn, nhất là khi mình nằm rạp xuống theo kiểu chó !

Một điều đặc biệt khác là dạo gần đây, khách “tài phiệt” và “đại gia” sặc mùi dollars Việt kiều đến viếng khá nhiều. Một trong những yêu cầu của họ là được “thử” một “cuốc” hai “em út” một lượt (ở nước ngoài làm gì có được diễm phúc này cho dù là có tiền), có khi gặp khách “sụ” gọi luôn 5 đứa vô một lượt. Lúc đầu, tụi này đâu có chịu vì thấy nó ghê ghê làm sao, nhưng mẹ Tú thấy “màu xanh đô la” là mắt cười híp đi. Mẹ thuyết phục tụi này chia bốn-sáu của giá 1 “chai” (1 triệu), rồi tụi này chịu đại. “Lên” hai đứa thật là ngại, cứ tưởng mình như hạng đĩ “bèo” để làm hết đứa này rồi đổi qua đứa kia, y hệt như mấy cuốn phim làm tình tập thể của Mỹ vậy. Mất vệ sinh làm sao ! Chị em trong nhà chung mà bắt phải hun hít nhau thấy lợm giọng lắm , thật còn khó hơn ngốn “cái đó” của mấy ông.

Xong rồi, mấy cha còn đòi xin quần lót về làm kỷ niệm. Tôi đoán chắc mấy cha còn chưa vợ hay li dị rồi, chứ bà nhà mà thấy và biết được, chắc mấy chả bò lết ra đường mà ngủ! Còn “ngon” hơn, mấy “khịa” còn đòi chụp hình khỏa thân chung, rồi lén gởi cho các website post hình lên khắp nơi, báo hại con H. ra đường không dám nhìn mặt ai !

Hay như những cha có “máu mặt”, giám đốc, trưởng phòng này nọ cũng ghé qua giả đò thăm người quen, hay mấy anh kỹ sư làm bộ đi tìm việc làm rồi tạc vô, để tìm phút giây sung sướng, mong được từ A tới Z như lời đồn đãi.

Nói chung, “trình độ ăn chơi”, kinh nghiệm “chiến trường” của các khách tới đây phải thuộc loại siêu cấp. Phần lớn số họ là dân lớn tuổi nên sự háo hức cũng giảm đi so với thanh niên công tử, việt kiều. Thói quen của các ông là thường thích trò truyện vu vơ trước, hoặc như gội đầu, thư giãn, tẩm quất cho đã đời, rồi dấy lỗ tai, lỗ chân, dùng khăn lau sạch “thằng em” cho kỹ càng. Rồi sau đó mới “bắt lên xào khô” sương sương cho nó ngóc đầu. Đôi khi hứng một chút thì mở nhạc lambada lên, nhảy mà không có “đồ phụ tùng”. Sau khi đã hả hê rồi, mấy ổng mới chịu “vô đề” “sanh tử”. Tính ra trọn bộ theo kiểu vui chơi như nói trên cũng phải 1 vài trăm dollars (dạo này bà con hay uy ra tiền đô cho dễ tính) là ít, nhưng vẫn là rẻ chán đối tay “xì thẩu” như mấy ông.

Nhưng đôi khi có tiền cũng không phải là biết ăn chơi đâu nhé ! Có các ông đại gia đến, tiền vung ra như nước, song cũng có một vẫn cứ quê quê làm sao đó. Những “khứa” này phải xếp họ vào hạng “kém” thôi. Nhưng được là tiếp các khách này dễ chìu và kiếm tiền hơn nhiều. Phép chơi của họ đơn giản là chỉ biết nốc cạn những ly rượu đế, rượu nếp than nay thay bằng VSOP, XO mạnh. Đến khi “xỉn” rồi thì “dập” sẽ bạo hơn ! Lâu “ra” hơn. Chơi như kiểu thời các ông ở dưới quê, chỉ kéo nhau ra ruộng, thay phiên nhau ba bốn thằng dần một con !

Còn các khách hạng “ưu” thì khó làm “đẹp lòng” họ hơn. Nhiều lúc phải dùng hết chiêu này tới chiêu nọ mới thỏa mãn cái thị hiếu mà lúc nào cũng phải khác, lạ và mới mẻ. Đúng là mỗi người mỗi ý, phải khéo lắm mới chìu hết được. Như cái ông T chẳng hạn, hàng tháng hay ghé qua, bắt tụi này cắt tỉa “bộ phận” của ổng cho gọn gẽ trước khi “nhập cuộc”, tụi này cũng làm. Hoặc như ông C thì cứ nằng nặc đòi tôi phải nuốt thứ nước của ổng (sau khi xong cuộc), rồi ông cho bo rất hậu. Khi ấy, tôi phải dùng kéo cắt đi cái “típ” áo mưa, rồi dùng miệng nút hết những gì có ở bên trong!!! Nói thật, ghê lắm ! Nhưng nhờ chút mẹo vặt mẹ Tú dạy, là dùng kem đánh răng trét lên lưỡi, khi đó nước miếng tiết ra nhiều sẽ dễ dàng nuốt hơn. Ngoài ra, sự the the của kẹo ho cũng làm cho lưỡi bị tê, giúp tránh cái “lợm” giọng. Đàn ông cũng thích cái tê tê này lắm.

Kể ra thì “trình độ ăn chơi” của các ông cũng cao thiệt, nhưng mẹ Tú dạy tụi này đáp ứng hết toàn bộ. Nói không phải khoe chứ độc chiêu mẹ mà tung ra là kéo hết khách các khu khác về. Áp dụng cách thức thì cũng dễ, đàn ông nào cũng “hạp gu” hết. Chiêu đó là vậy, dùng cái áo mưa cắt đầu, cắt đuôi và rọc dọc thành một miếng cao su hình vuông. Dùng miếng cao su này (xin lỗi nói thẳng) áp vô hậu môn của khách, vừa liếm bằng miệng vừa thủ dâm bằng tay cho khách, bảo đảm không “thu hoạch” là không lấy tiền. Khách vừa phê “trên” lại phê “dưới” mà bà xã của các ông không bao giờ có khả năng và … dám làm.

Nói chung … Vậy đó … cuộc đời làm gái của tôi vẫn còn tiếp diễn, kéo dài như phim bộ cho tới bây giờ, và không biết tới khi nào mới chấm dứt. Hai năm trước đây, tôi nhớ mẹ Tú nói: “chừng nào tôi có vốn liếng về quê mua nhà, về quê làm ăn, hay lập gia đình, sinh con đẻ cái” là tôi sẽ “về hưu”. Nhưng “rửa tay gác kiếm” đâu không thấy (dù tiền đã có dư), tôi càng thấy mình càng lậm trong chốn “giang hồ” ăn chơi trác táng. Nhưng muốn thoát khỏi cái cõi trụy lạc này thật không dễ, nếu được đi chăng, chẳng lẽ lại vác gói về quê ! Nhớ tới lúc cực khổ ở quê nhà, rùng mình nổi da gà, sợ lắm. Thôi thì, cứ phó thác dòng đời như … một con nghiện cai hoài không “sạch”, hay như một Thúy Kiều thứ hai bôn ba nơi chốn lầu xanh mà mặc kệ đời sẽ đưa mình về đâu, xã hội sẽ thay đổi cuộc diện như thế nào…? (Hết)

(Truyện 18+ sướng nhất tại Phimsex.info)

VN88

Viết một bình luận