Những tưởng hạnh phúc lại mỉm cười với gia đình tôi khi cả hai biết điều chỉnh, vun vén xây dựng cuộc sống mới. Vậy mà không biết vì công việc bận rộn hay một lý do nào khác anh lại bắt đầu đi sớm về khuya. Chúng tôi đều làm trong cơ quan nhà nước, anh là lãnh đạo thường xuyên phải tiếp khách, tôi rất hiểu nhưng cũng không phải ngày nào cũng thế. Nhà tôi cách cơ quan anh 500 m, nhưng anh viện lý do nọ kia để không về nhà buổi trưa, vẫn cứ 7h sáng ra khỏi nhà và về lúc 19h tối nếu hôm đó không phải tiếp khách, còn nếu ăn cơm khách thì 23h đêm.
Điều đó làm tôi khó chịu, vốn đã mất niềm tin nên tôi càng thấy ấm ức, nhẹ nhàng anh không nghe, nặng lời cũng vẫn vậy. Tôi luôn cáu bẳn, mỗi lần cãi vã là nhớ chuyện anh ngoại tình và tôi lại lôi ra nói. Tôi cũng không thể tỏ ra bình thường trong khi anh coi mẹ con tôi như nhà trọ. Cứ như vậy vợ chồng tôi xung đột liên miên, lúc chiến tranh lạnh, khi lại dằn vặt nhau. Thật sự về tình cảm tôi còn rất yêu chồng.