Chuyện xảy ra cách đây cũng 3 năm rồi. Em chấp nhận đi tiếp nhưng chắc người nào đã từng bị phản bội như em sẽ hiểu để hoàn toàn tha thứ và quên đi là điều khó có thể làm được. Trong khi đó ngoài anh ra có rất nhiều người có công ăn việc làm ổn định yêu em nhưng em luôn tạo ra cho mình cái vỏ bọc mà họ khó có thể vượt qua được. Bọn bạn em bảo em dại người ta tặng hoa tặng qùa cứ nhận đi không yêu thì thôi. Nhưng em không muốn làm anh khổ vì em biết cảm giác bị phản bội là như thế nào. Thực sự mà nói ngoài chuyện anh ấy phản bội em ra anh ấy là một người rất có ý trí và thông minh. Nhà anh ấy không có điều kiện như nhà em nên có giai đoạn anh ấy phải tự đi làm để nuôi mình đi học, chính vì vậy chưa bao giờ em đòi hỏi từ anh ấy một món qùa về vật chất nào cả.
Vì yêu nhau gần nhà nên thời gian gần đây họ hàng nhà em cứ giục chúng em cưới vì mọi người sợ em cũng không còn trẻ nữa, con gái có thì, sợ nếu có lúc chúng em chia tay thì em lại mang tiếng, ở quê là thế đấy. Bản thân em không sợ điều đó và em chưa muốn lấy chồng, muốn học thêm lên nhưng vì mọi người nói nhiều nên em cũng mang chuyện này nói với anh. Ôi! Mọi người có biết cái cảm giác khi một người con gái đề nghị cưới mà người con trai im lặng thì sẽ như thế nào không. Em chơi vơi hụt hẫng và xấu hổ. Em biết anh ấy im lặng chưa muốn cưới vì kinh tế nhưng ít gì anh ấy cũng phải nói sao cho em đỡ tủi thân chứ. Thực sự mà nói từ khi anh ấy phản bội em và qúa vô tâm thì tình cảm của em cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Trước đây khi biết em yêu anh Bố Mẹ em đã phản đối vì nhà anh nghèo Bố Mẹ em sợ em khổ. Nhưng vì em quyết tâm yêu anh nên Mẹ cũng xuôi dần còn Bố em không phản đối nhưng cũng không thích. Vì nếu không yêu anh em hoàn toàn có thể yêu và lấy một người cùng cơ quan anh trai em. Anh này rất quan tâm tới em và có thể xin được cho em một công việc ổn định.
Người ta thường nói con gái thân với Mẹ còn em thì lại thân với Bố, có thể nói cho đến giờ phút này Bố là người quan trọng nhất của em. Gần đây vì buồn chuyện công việc và tình cảm của em, cộng thêm việc hàng xóm và họ hàng rèm pha mà Bố em hút thuốc và uống rượu rất nhiều. Có lần Bố uống say Bố đã khóc và nói với em là người ta yêu nhau 10năm còn chia tay được và nếu sau này con có kinh tế con quan tâm tới Bố Mẹ thì Bố Mẹ cảm ơn, còn con nghèo thì Bố Mẹ chấp nhận. Có thể say nên Bố nói thế nhưng chuyện này cũng làm em suy nghĩ nhiều lắm.
Cũng có lúc em muốn làm Bố vui, em nghĩ sẽ chia tay anh để tới với người quan tâm tới em và có điều kiện hơn, em sẽ thử yêu lần nữa. Và em đã thử tưởng tượng ra điều đó, tự nhiên thấy lo sợ nếu một ngày không được gặp anh ấy, sợ nhỡ chẳng may anh bị ốm đau, tai nạn. Đó có phải là em yêu anh ấy qúa nhiều không?
Còn nếu em tiếp tục yêu anh ấy một người qúa vô tâm liệu em có hạnh phúc? Em luôn lo sợ anh ấy sẽ phản bội em lần nữa. Và em luôn dằn vặt bản thân mình em đã làm gì sai để anh ấy phản bội. Liệu sau này cưới rồi em có thể có một gia đình hạnh phúc nếu cứ thỉnh thoảng em lại nghĩ tới chuyện qúa khứ và trách móc anh?
Biết ngoài kia còn bao nhiêu mảnh đời bất hạnh, mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều bởi vậy không nên ca thán. Nhưng thực sự chuyện này làm em khổ tâm lắm. Mong mọi người hãy giúp em.
Em xin chân thành cảm ơn mọi người nhiều!
(Tâm sự cùng Phimsex.info)