Cô ấy đã bế con về bên nhà ngoại để ở. Đã 2 tháng nay tôi về đó cầu xin cô ấy quay về nhưng cô ấy không chịu. Lần nào tôi sang cô ấy cũng chửi bới, khóc lóc khiến tôi chán nản. Tôi biết mình cũng có sai lầm nhưng tôi đã kịp thời sửa chữa. Hơn nữa cũng không phải là vợ tôi đúng hoàn toàn. Nếu cô ấy biết chu đáo hơn với gia đình thì chưa chắc tôi đã ngoại tình như vậy. Nhưng vấn đề quan trọng nhất vẫn là tôi trân trọng gia đình, không muốn ly hôn. Vậy mà vợ tôi lại không hiểu cho điều đó.
Tôi thấy vợ tôi làm rất quá quắt. Cô ấy được thể lên mặt với tôi, nói với chồng như nói với thằng ở. Từ một người cảm thấy có lỗi với vợ con tôi dần dần chán nản và muốn buông xuôi. Cứ đà này, tôi sợ rằng vợ tôi dù có về nhà thì cả đời cũng sẽ dằn vặt tôi về chuyện đã qua. Động một tí cô ấy sẽ bù lu bù loa chuyện tôi là thằng ngoại tình lên cho hàng xóm láng giềng nghe thấy. Việc 2 tháng cầu xin cô ấy quay về mới chỉ là nỗi khổ thứ nhất. Chỉ sợ rằng quay về rồi mới là nỗi khổ cả đời tôi mà thôi.