Chán cảnh vợ vô tâm, tôi cũng hay tâm sự với một cô đồng nghiệp. Cô gái ấy hơn vợ tôi 2 tuổi nhưng chững chạc hơn hẳn. Cô ấy thường xuyên động viên tôi khuyên nhủ vợ dần dần vì vợ tôi còn trẻ, chưa nghĩ thấu đáo được. Tôi nhiều tuổi hơn, lại là chồng thì nên nhẹ nhàng bảo ban vợ. Sự nhu mì và chín chắn của người đồng nghiệp nữ đó khiến tôi dần nảy sinh tình cảm. Tôi mến cô ấy. Và rồi giữa chúng tôi đã đi quá giới hạn.
Chuyện đó diễn ra hai lần và tôi đã nghiêm khắc kiểm điểm lại bản thân mình vì tôi biết như vậy là không nên. Cô đồng nghiệp đó cũng xin chuyển sang làm ở chính nhánh quận khác, tránh phải gặp gỡ tôi thường xuyên. Nhìn chung, cả hai chúng tôi đều nhận thức được đây là sai lầm không nên có vì thế mà không cho phép mình tiếp tục thêm nữa.
Thế rồi vợ tôi biết chuyện. Cô ấy làm ầm ĩ lên mặc dù tôi đã nói lời cầu xin cô ấy thông cảm cho một phút bồng bột của tôi. Nhưng đáp lại sự ăn năn đó của tôi, vợ tôi nói: “Tôi sẽ phải làm cho anh nhục nhã vì đã phản bội tôi. Tôi cũng sẽ khiến cho các con sau này biết được bố nó là loại mèo mả gà đồng như thế nào”. Chuyện con chưa tính đến, với họ hàng, bố mẹ hai bên, bạn bè, gặp ai cô ấy cũng kể tội đi ngoại tình làm khổ cô ấy. Tôi giận tím người nhưng nghĩ mình sai nên đành chấp nhận để hi vọng vợ bớt giận, nguôi ngoai mà tha lỗi cho tôi để vợ chồng chung sống tiếp.