VN88 VN88

Liếm sạch những giọt máu trinh thiêng liêng của nàng

Tối nay, Đức lựa bộ đồ coi được nhất để đi học. Hắn mượn chiếc 78 của ba. Hắn tính rồi. Hắn sẽ cố gắng nói chuyện thật hay để làm đẹp lòng nàng. Rồi ra về hắn sẽ đi theo xin nàng cho hắn đưa về. Nhưng hắn không đưa nàng về ngay đâu. Hắn sẽ rủ nàng đi ăn kem gần nơi học. Hắn tin nàng sẽ chịu. Trong quán kem, hắn sẽ nắm tay nàng… Biết đâu còn được hôn nữa.

Nàng đẹp quá. Tối nay nàng đẹp quá. Làn áo thun trắng muốt in chặt vào bộ ngực tuyệt đẹp. Chiếc quần jean đắt tiền bó vào thân hình rực lửa làm nổi bật những đường cong tưởng chừng chỉ gặp trong mơ. Nàng đẹp hoàn hảo. Chút son trên đôi môi nũng nịu, chút phấn hồng… Nàng trang điểm nhẹ thôi, vậy mà khuôn mặt đẹp đến lạ kỳ. Đức mỉm cười nghĩ: “Nàng làm đẹp vì mình chăng?”. Hắn chợt thấy mình không xứng với nàng chút nào.

Nàng bước vào lớp và lạnh lùng không thèm để ý đến những cặp mắt, những tiếng xì xào thán phục. Cô bé cũng chẳng cần để ý đến anh bạn “thân” của mình đang đứng ngồi không yên. Tựa như cả hai chưa bao giờ quen nhau. Đức thấy hơi bất ngờ, hơi hẫng hụt. Nhưng hắn vẫn tự tin lại ngồi cạnh nàng bắt chuyện. Tố Uyên khó chịu lắm rồi. Tuy rằng nàng cũng thích hắn đấy: điển trai, khỏe mạnh. Nhưng làm sao nàng kết bạn với một kẻ quê mùa, nghèo túng. Như thế thì còn gì là một Tố Uyên đài cát. Cả đống những chàng đi Dream, tiền vàng như nước còn chưa được đụng tới một sợi lông tơ của nàng cơ mà…

Đức giận vô cùng khi Tố Uyên tỏ ra vô cùng miễn cưỡng tiếp chuyện hắn. Nét mặt nàng lạnh lùng. Nàng còn bảo hắn để yên cho nàng học bài.

Mọi dự tính đảo lộn. Đức vừa thương, vừa giận nàng đến điên được. Hắn sẽ hỏi rõ vì sao nàng giận hắn. Nhất định! Ra về, Đức chạy vù đi lấy xe. Hắn sẽ đi theo nàng. Nhưng Đức ngạc nhiên khi thấy Tố Uyên chưa về mà vẫn đứng trước cổng. Hắn vội xua đi chút đen tối trong đầu. Hắn sợ lắm. Không phải bỗng dưng hôm nay cô bé chăm sóc sắc đẹp của mình.
– Uyên chưa về sao? Đợi ai vậy?
Bằng giọng nói ngọt ngào nhất, Đức mỉm cười hỏi cô bé.
– Tui đợi người nhà!
Nàng bỗng thay đổi cách xưng hô thường ngày mà dùng bằng đại từ “tôi”, giọng đanh lại. Đức tái mặt. Hắn ấp úng không biết nói gì. Tố Uyên liếc nhìn chiếc xe máy cà tàng của hắn với ánh mắt coi thường. Bỗng nét mặt nàng tươi rói khi một chiếc NcPal tấp vào lề đường. Tay thanh niên ăn mặc bảnh bao cười thật tươi với cô bé. Mắt hắn khinh khỉnh nhìn anh chàng Đức đang sững sờ. Tố Uyên líu lo:
– Em bắt đền anh đó. Hẹn gì mà trễ vậy?
Nàng nhõng nhẽo sao dễ thương quá.
– Cho anh xin lỗi nha cưng. Lần đầu đi chơi với người đẹp mà để em phải chờ. Tại…tại anh bị “bồ câu” hỏi thăm.
– Em hổng chịu đâu. Anh tưởng em dễ tin lắm hả.
– Thôi mà, anh thua em đó.
Nhìn bàn tay hắn vuốt tóc Tố Uyên mà Đức chỉ muốn điên lên.
– Giờ đền em cái gì đây?
– Một chầu pizza. Em đói.
– Ok.
Tố Uyên không chào Đức một câu. Nàng đã lên yên sau chiếc mô tô. Cô bé ôm chặt thằng công tử. Cả bộ ngực tròn căng áp chặt vào lưng hắn. Hắn đưa tay cầm bàn tay nàng vuốt ve. Tiếng NcPal rú lên. Đôi trai gái vọt đi trước những cặp mắt ghen tị. Trời đất quay cuồng quanh Đức. Hắn thấy nghẹt thở. Bàn tay hắn bóp chặt lại thành nắm đấm như muốn đập phá tất cả. Trong lòng hắn quặn đau. Hắn lặng đi mấy phút trước khi ra về.

Đó là đêm đầu tiên trong đời hắn không ngủ vì buồn khổ. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn khóc, khóc vì một người con gái. Hắn đã hiểu ra một điều: Cái tội lớn nhất trong đời hắn là nghèo, nghèo… tức là chẳng có gì cả. Trời ơi! Kể từ đó, quan hệ giữa Đức và Tố Uyên kết thúc. Mọi người không hiểu tại sao như vậy. Tố Uyên thì chẳng quan tâm. Chỉ có một người đau khổ thôi. Đó là Đức. Hắn lao vào học. Chỉ có học, chỉ có học hắn mới mong tìm được cái hạnh phúc của đời mình: sức mạnh của quyền lực, của đồng tiền. Hắn lầm lì hẳn, trong lòng nung nấu một lòng hận thù đàn bà con gái. Hắn thù đời, thù cuộc đời chó đẻ.

VN88

Viết một bình luận