– Em đừng sợ. Đó là nụ hôn tiễn biệt cô bé Tố Như trinh nguyên của anh. Từ đây em là đàn bà. Em đã là một người đẹp trưởng thành, thế giới mới đầy cỏ lạ hoa thơm của ái ân đó em ạ. Những gì hắn nói cứ ong ong vô nghĩa. Nàng không hiểu mình đang làm gì, đang nghe gì nữa. Nàng chỉ biết là mình đang ngây ngất với những khoái cảm mà hắn mang lại cho nàng. Thật khó đút dương vật vào âm hộ người con gái còn trinh. Nhưng rồi thì dương vật hắn cũng đã vào một nửa. Hắn rút ra một chút rồi lại đẩy vào. Da qui đầu tưởng như muốn rách. Tuy hơi rát cho cả hai, nhưng thật đê mê. Mỗi một lần “ra vào”, Đức thấy như một dòng điện từ Tố Như chạy đến đầu dương vật đi khắp người hắn. Cô bé thì nhắm nghiền mắt, miệng không ngớt rên rỉ. Cả hai há hốc miệng đờ đẫn. Rồi thì đây, trong lúc Tố Như còn đang mơ màng với cảm giác mới thì Đức ấn mạnh dương vật vào. Một cảm giác đau xói trong người con gái. Mắt nàng đẫm lệ.
Đức không nhịp nữa. Hắn biết màng trinh đã rách. Hắn chờ cơn đau của người yêu qua đi. Hắn để yên dương vật trong “đấy”. Hắn cúi xuống ôm lấy nàng hôn tới tấp lên vú, lên môi và lên đôi mắt ướt nước. Đức nhẹ nhàng rút dương vật ra một chút. Máu hồng hòa lẫn dịch nhờn ướt đẫm dương vật Đức. Máu hồng cứ ứa ra. Đức lấy khăn tay chùi hết những khí huyết thiêng liêng ấy. Hắn sẽ giữ làm “kỷ niệm”. Đức lại ấn dương vật vào. Lúc này, Tố Như chỉ còn thấy hơi rát chứ không đau nữa. Nàng bấu chặt hai tay vào ghế salon, đờ đẫn tận hưởng những phút giây khoái lạc. Đức ra sức thụt. Mỗi một “cú thụt” của hắn, Tố Như lại rên lên… Nhưng rồi Đức và nàng cũng đạt cực khoái. Hắn thở dốc. Từng dòng tinh khí nóng hổi bắn vào sâu tít tận tử cung Tố Như. Còn Tố Như thì túm chặt lấy Đức. Nàng thở hổn hển, dồn dập. Mấy ngón tay thon dài bấu chới với vào nệm ghế. Nhớt khí tuôn ra dầm dề, nhiễu thành giọt ướt đẫm phần bụng dưới và hạ bộ Đức. Cả hai mồ hôi đầm đìa. Đức ôm Tố Như vào lòng Hai đứa mệt mỏi. Nàng thiếp đi trong vòng tay Đức…
Tố Như tỉnh dậy trong e chề, uất giận và tủi thẹn. Nàng không sao hiểu được hành động dễ dãi của mình. Nhưng khi nhận ra Đức thỏa thuê đang nằm dài trên ghế, ánh mắt đắc thắng.Nàng khóc thổn thức, khóc vì mình đã sai lầm trong việc nhìn người. Lẽ ra nàng nên sáng suốt không nên chỉ phán xét qua bề ngoài, sự giàu có và tài ăn nói của hắn. Lẽ ra nàng không nên nhận lời đi chơi khi chưa hiểu rõ về hoàn cảnh, đạo đức hắn. Nàng dại dột quá. Nàng tưởng mình sẽ không phạm phải những sai lầm của chị Tố Uyên. Vậy mà…
Nhìn lại Đức nằm dài trên ghế, gương mặt thỏa mãn và đang thả hồn theo khói thuốc, Tố Như nhào đến tát thật mạnh vào mặt hắn. Hắn mặc kệ. Nàng lao vào cấu xé. Hắn giữ chặt cánh tay yếu đuối lại. Giọng hắn cười đểu cáng:
– Sao hung dữ vậy cưng. Anh yêu em, anh có tiền, em có sắc đẹp. Tụi mình hạnh phúc như vậy sao em lại…
– Anh im đi.
Giọng Tố Như run lên vì giận dữ.
– Đừng nóng quá em.
Hắn kéo Tố Như vào lòng, định hôn nàng nhưng cô bé đẩy hắn ra và tát thêm một cái nẩy lửa. Hắn lại càng chớt nhả:
– Đến “cái ấy” của em, anh cũng đã còn lạ gì. Em tự nguyện dâng cho anh mà…
– Đồ mất dạy. Tôi không ngờ anh mất dạy đến thế. Chính anh đã bỏ thuốc kích thích vào ly nước của tôi. Đúng rồi, hồi nãy tôi đã nhận ra là ly nước cam có vị đắng. Nhưng tôi đâu ngờ… Tôi sẽ báo công an.
– Từ từ chứ em. Hahaha… Chẳng lẽ em đến đồn cảnh sát và nói thật to: “Tôi vừa giao hợp với một chàng công tử. Anh ấy bỏ thuốc kích thích…”
– Câm đi… Tôi không chịu nổi anh nữa. Tôi… ghê tởm anh…
Tố Như nghẹn lại. Nàng bưng mặt vật xuống ghế khóc rưng rức. Đức vỗ về. Hắn hứa hẹn đủ điều. Nhưng hắn luôn cố tình nói những câu đánh vào sự tổn thương của cô bé. Cuối cùng, hắn kết luận:
– Các cô bây giờ chỉ có biết đến tiền bạc, xe cộ thôi. Nếu tôi không có các thứ đó, thử hỏi cô có đến với tôi không? Chị cô là người tôi hiểu rõ nhất. Cô hãy về hỏi chị cô xem còn nhớ thằng Đức học chung lớp ngày trước không? Tôi đã từng yêu cô ta chân thành, trong sáng. Tôi chỉ muốn đơn giản là bạn cô ta thôi. Thế mà chỉ vì khinh tôi nghèo, cô ta đã không thèm nhìn tôi bằng nửa con mắt. Các cô đừng tưởng chỉ có tiền bạc mới làm nên con người có tâm hồn cao quí, nghe chưa. Tôi không giàu như cô tưởng đâu.
Tố Như tròn xoe mắt nhìn Đức. Hắn cười khẩy:
– Thôi. Bây giờ cô có về nhà không? Tôi đưa về.
– Không.Tôi và anh coi như hết. Anh kêu người ta, trả tiền rồi cút đi. Kệ tôi!
– Ai nói với cô tôi trả tiền phòng.
Hắn cười, rút bóp ra, vạch rộng trước mặt Tố Như
– Tôi chỉ còn có 20 ngàn. Thôi, coi như tôi nợ cô.
Hắn cười đểu cáng rồi thò tay nắn nhẹ vú cô bé, nàng gào lên, định tát hắn một cái nữa. Nhưng Đức tránh được. Hắn cười:
– Mặc đồ vào đi em, trần truồng mãi. Xấu lắm. Hahaha…
Mặc kệ cô bé khóc rấm rức tủi nhục. Hắn ra khỏi cửa, miệng huýt sáo và quay lại nói:
– “Chơi” với em đã lắm. Cám ơn em nha. Bye.
– Đồ khốn nạn…