Tôi không hiểu tôi đã làm gì để chị hắt hủi, coi thường tôi đến như vậy. Tôi không đẹp, không thông minh, giỏi giang bằng chị ư? Tôi không có bằng đại học và chỉ là một cô công nhân bình thường ư? Đâu có sao chứ. Tôi làm việc và sống bằng sức lao động của chính tôi cơ mà. Sao từ bé đến giờ, chị cứ mãi đối xử tệ bạc với tôi như vậy chứ?
Giọt nước tràn ly khiến tôi hận chị và quyết định sẽ làm cho chị đau lòng để chị trả giá về sự xúc phạm, coi thường tôi.
Tôi không tránh gặp mặt anh rể nữa, tôi chủ động gợi chuyện, chăm sóc anh, từ ủi cho anh bộ quần áo đi làm, đếm nấu những bữa cơm hàng ngày với nhiều món ăn mà anh thích, điều mà từ lâu rồi, chị tôi vì ngại việc và mải chơi đã không làm.
Mưa dầm thấm lâu, anh rể ngày càng có cảm tình với tôi, thích nói chuyện, tâm sự cùng tôi kể cả khi chị gái tôi đang ở nhà.